Kiều An "bang" một tiếng gập gương lại, tiếng động vô cùng thanh thúy khiến Sở Mịch bên cạnh đang gõ chữ cũng giật mình.
"Làm sao vậy? Sao lại kích động thế."
Kiều An giật mình nhìn Sở Mịch: "Là một sinh viên ngoan ngoãn, đối với hành vi lừa gạt lão sư đáng xấu hổ, tớ chột dạ."
Sở Mịch sững sờ, sau đó đánh "bốp" một tiếng lên tay cô: "Nhưng mà cậu tốt nghiệp rồi!"
"Tốt nghiệp rồi cũng không thay đổi được cái tính sợ giáo viên từ lúc tiểu học đến giờ của tớ." Chính Kiều An cũng không biết cô đang nói cái gì nữa.
Cô suy nghĩ một lúc, trong lòng dâng trào lên cảm xúc chột dạ, hơn nữa dù làm cách nào cũng không thể dìm nó xuống.
Mặc dù biết rõ Phó Cảnh Tri ngồi bên trong căn bản là không thể nghe thấy, nhưng lúc nhìn qua gương không kịp phòng ngừa gì mà bốn mắt nhìn nhau khiến tâm can cô càng run loạn.
Như có một con quỷ trong lòng vậy.
Buổi tối mấy hôm trước còn ở trước mặt anh mà nói lời thề son sắt!
"Đều vì cậu chính là tiểu yêu tinh đó!" Kiều An nửa đùa nửa thật nói giỡn, "Từ nhỏ đến lớn, thái độ của tớ với lão sư luôn đoan chính, lễ phép."
Duy chỉ có một lần đối với Phó Cảnh Tri.
Ai bảo cô đã đắc tội với người ta một lần rồi, lại còn ở dưới mắt người đó "phạm tội" lần thứ hai chứ. Lúc này cũng chỉ có thể nơm nớp lo sợ, không thể ngồi thẳng được, đến nỗi cô mỗi lần nhìn thấy anh, đều không tự chủ được mà chột dạ vô cùng.
Quả thực là xấu hổ mà.
Sở Mịch nghe vậy, biểu cảm như vừa mới gặp ma: "Nói vậy khi bọn mình học đại học, cậu có việc không thể đến lớp được, tớ vẫn thường ký thay cho cậu còn gì."
Kiều An chống cằm, ra vẻ thâm trầm: "Việc này với việc kia không có giống nhau, tớ nhìn thấy Phó lão sư của các cậu xong, cũng không biết có phải hay không, tớ liền có cảm giác mình sắp sửa bị bắt tại trận."
"Đại khái là bát tự của tớ với anh ta không hợp." Cô kết luận.
Sở Mịch cười ha ha, nhìn chằm chằm cô xem xét: "Còn không phải là kết hôn, muốn hợp bát tự làm gì?" Thái độ thực không hợp chút nào.
Kiều An bị nghẹn, rõ ràng là Sở Mịch không hiểu ý tứ lời nói của cô, đành từ bỏ không nói gì nữa. Nhưng ngẫm nghĩ lại, cô lặng lẽ nghiêng đầu, ý đồ muốn nhìn người con trai ngồi bên cửa sổ một chút, kết quả, người đấy đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa, ngay cả hai quyển sách cũng không còn trên bàn.
Đi rồi.
Cô hậm hực quay lại, cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, mới có 1 giờ 46 phút, hẵng còn sớm.
Sở Mịch nói Phó Cảnh Tri đều đến thư viện bốn lần một tuần, ngồi ở đây khoảng hai tiếng, hôm nay còn chưa đến hai tiếng đã rời đi, chẳng lẽ vì cô nên mới nhanh chóng đi như vậy?
Kiều An nhíu mày, cắn môi trầm tư.
"A, cái lắc tay trên cổ tay cậu mua lúc nào vậy?" Sở Mịch lưu trữ tài liệu xong, vừa ngẩng đầu liền thấy Kiều An ngẩn người như đi vào cõi thần tiên, ánh mắt bị lắc tay trên cổ tay cô thu hút, liền có hứng thú kéo cổ tay cô lại để quan sát: "Khá đẹp! Mua ở đâu thế?"
Đang tập trung suy nghĩ, Kiều An bị động tác của Sở Mịch làm cho hoảng sợ, bỗng thấy bên tai nóng bừng lên.
"Đi ngang qua thì tiện đường mua thôi." Cô che lại đôi tai của mình, lại cảm thấy chính mình quả thực bị điên mà.
Sở Mịch lại vô cùng hứng thú: "Nghe nói đeo lắc tay pha lê hồng phấn thì vận đào hoa vô cùng tốt. Tớ cũng muốn mua một cái, nói không chừng ước nguyện của tớ lại thành sự thật!"
Kiều An không nghe lọt tai chữ nào, đáy lòng vô cùng ảo não. Cô cũng chưa chắc đã dùng đến nó, chỉ là vào thời điểm sau khi mua, trong lòng hối hận muốn chết.
Làm lơ câu nói của Sở Mịch, cô thái chiếc lắc tay trên cổ tay mình xuống, ném vào trong túi xách, hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ.
Thật là kỳ quặc!
2 rưỡi chiều, Kiều An cầm tài liệu học tập của Sở Mịch tiến vào phòng học, thay thế cái "tiểu tổ tông" này đi học. Vẫn là cái phòng học lớn đó, nhưng mà sinh viên đi học thì nhiều hơn. Nhìn đến chỗ để giấy đăng ký học ở bàn đầu, cô tiện tay ký tên cho Sở Mịch, sau đó tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!