Gió đêm tháng tư mang chút ấm áp, Kiều An cúi đầu, mái tóc khẽ rung trong gió, tầm mắt dừng trên con mèo nhỏ dưới đất. Miếng đệm thịt trên chân con mèo nhỏ có vẻ nặng, liền như vậy đè lên chân cô, mà Phó Cảnh Tri thì vẫn đang nhìn cô, cho dù không ngẩng lên nhìn, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt anh.
Bên tai phảng phất giọng nói oan thán của Sở Mịch về việc bị gọi lên trả lời câu hỏi, cô cảm thấy chính mình vẫn nên giải thích một chút.
Phó Cảnh Tri nhìn cô gái trước mặt đang rối rắm một hồi lâu, sau đó mới nghiêm túc nói với anh: "Phó lão sư, Sở Mịch nhát gan, không dám trốn tiết của anh đâu."
Trợn tròn mắt mà nói dối.
Phó Cảnh Tri thiếu chút nữa không nhịn được mà buột miệng nói ra như vậy.
Anh nhìn chằm chằm Kiều An trước mặt, bất động thanh sắc đánh giá một phen, trong đầu hiện lên khung cảnh lần đó cô dám cả gan gọi anh là "bạn học", dám ngồi ngay trước mặt anh mà ký tên thay cho Sở Mịch.
Lúc ấy Phó Cảnh Tri khá ngạc nhiên, trong lớp học chưa từng có ai dám động vào quyển Độc thư bút ký của anh chứ đừng nói là phá hỏng nó, cô gái trước mặt anh lại chưa từng thấy bao giờ, anh lúc đấy chỉ nghĩ cô là một nữ sinh vì hâm mộ anh nên mới đăng ký lớp học của anh. Chờ đến lúc cô hỏi mượn bút của anh, anh nhìn lên mặt bàn chỗ cô ngồi, chỉ thấy cô mang theo hai chiếc điện thoại, một quyển sổ nhỏ, một cái túi xách nhỏ, thấy thế nào cũng không phải bộ dạng của sinh viên đến để học, anh liền lưu tâm chú ý cô một chút.
Sau đó, anh ra ngoài nghe điện thoại một lúc, đến lúc quay trở lại, cô gái ngồi ở đây sớm đã không thấy đâu nữa rồi.
Anh nhớ rõ mình chưa từng thấy mặt cô bao giờ, nhưng lại nhớ tới cô ghi tên mình trên giấy là "Sở Mịch". Lúc này anh nghĩ cô thường xuyên trốn học, trong lòng không khỏi tức giận, sau đó, muốn gọi cô đứng dậy để trả lời vấn đáp.
Nhưng Phó Cảnh Tri lại không ngờ đến việc, anh gọi tên "Sở Mịch" đến lần thứ hai, thực sự có người đứng lên, là một gương mặt anh thường xuyên thấy ở trong lớp. Anh đành phải điểm danh từ đầu đến cuối, ý đồ muốn "cá lọt vào trong lưới".
Kết quả...
"Phó lão sư, Sở Mịch nói khóa học của anh đặc biệt tốt, nếu bỏ qua sẽ hối hận." Kiều An tiếp tục bịa chuyện, "Cho nên, cô ấy muốn đăng ký cho tôi tới học thêm một chút. Lần trước tuyệt đối là ngoài ý muốn, lúc ký tên thay là cô ấy đang trên đường tới, tôi liền thuận tay ký giúp cô ấy, dù sao cô ấy cũng mặc mưa mặc gió tới để học, cũng không có gì đáng để nói, đúng không?"
Phó Cảnh Tri cố nhịn cười, "ừ" một tiếng thật nhẹ.
Con mèo nhỏ cọ cọ lên giày cô sau một lúc cũng bỏ cuộc, nó nhìn về chỗ hai con mèo nhỏ bên cạnh. Hai con mèo nhỏ kia sau khi gặm xong lạp xưởng thì quay lại gặm nốt con cá khô không sót một miếng nào.
Kiều An quay đầu, tránh ánh mắt của người con trai phía trước, nhìn con mèo nhỏ đi về phía tiểu khu gần đó.
Phó Cảnh Tri nhìn theo hướng nhìn của cô, thuận tiện nhìn đồng hồ trên tay, đã 9 giờ kém 11 phút.
"Lần sau muốn nghe giảng có thể tới, còn ký tên thì để Sở Mịch tự ký tờ của cô ấy." Anh nhìn cô nói.
Kiều An thu hồi tầm mắt, cười rộ lên: "Cảm ơn Phó lão sư."
Phó Cảnh Tri nhìn cô, chỉ gật đầu, con ngươi đen láy không thể nhìn thấu được cảm xúc ẩn chứa bên trong.
Vài giây sau, máy báo có tài xế đã nhận cuốc xe, cô một lần nữa nhìn về phía quảng trường: "Tôi xin phép đi trước."
Phó Cảnh Tri lại "ừ" một tiếng, bước chân vẫn không nhúc nhích.
Kiều An rũ mắt, lông mày khẽ cau lại. Cô không hiểu sao anh vẫn đứng đây mà không về, nếu anh không lên tiếng, cô cũng không thể nói gì cả.
Thực mau, xe taxi dừng ở quảng trường, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, lễ phép chào Phó Cảnh Tri: "Phó lão sư, gặp lại sau."
"Gặp lại sau." Phó Cảnh Tri đứng tại chỗ gật đầu.
Xe taxi nhanh chóng rời đi, đến giao lộ thì vòng lại, sau đó nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Anh đeo lại tai nghe, mở nhạc lên, chầm chậm chạy về nhà.
Kiều An chống tay dựa vào cửa sổ xe, hậu tri hậu giác phát hiện ra mình trước mặt Phó Cảnh Tri hành động có hơi ngốc nghếch. Mặc dù đã ra trường một năm rồi, thế nhưng cái sự sợ hãi khi phải đối mặt với giáo viên vẫn không hề thay đôi, thậm chí bây giờ còn lúng túng hơn.
Cô thở dài, nhắn tin Sở Mịch: Người chị em, Phó lão sư của các cậu không đáng sợ lắm, rất thấu tình đạt lý.
Điềm Điềm: [Còn rất lương thiện nữa.]
Kiều An nghĩ đến mấy con mèo con, nhắn thêm một câu bổ sung.
Không nghĩ lần gặp này lại vui vẻ như vậy, có thể nhìn thấy Phó lão sư cười với mấy con mèo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!