Editor: YuuKiều An thấy mẹ mình đứng trong phòng bệnh, lập tức trở nên luống cuống, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ. Cô ngây ngốc đứng ở ngoài cửa, không biết phải làm gì.
Ba mẹ cô bởi vì Meniere mới phản đối chuyện của cô và Phó Cảnh Tri. Lúc này, bà lại nhìn thấy mẹ Phó nằm trên giường bệnh, không biết sẽ phản đối đến mức nào nữa.
"Mẹ?" Cô trầm mặc một lát, sau đó lúng túng nói.
Mẹ Kiều chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra được tâm tư của con gái, vừa tức giận lại vừa buồn cười. Bà không để ý tới Kiều An, quay đầu tiếp tục nói chuyện với mẹ Phó: "Bà đừng khách sáo, không có chuyện gì đâu."
Mẹ Phó cảm thấy đau lòng khi thấy Kiều An đứng ngây ngốc ở cửa, bà quay sang nhìn cô vài lần: "Kiều An cũng chỉ là có ý tốt thôi, con bé sợ ông bà lo lắng, mấy ngày nay đều chạy tới chạy lui, chắc cũng mệt rồi."
"Bà cứ kệ nó, con bé phải hiếu thảo với bà là điều dĩ nhiên rồi. Hôm nay ba Kiều An xuống bếp, tôi cũng hầm cho bà ít canh. Tôi đã hỏi một người bạn cũng là bác sĩ rồi, cái này bà có thể uống được."
Hai mẹ nói chuyện với nhau, Kiều An đứng ở bên cạnh nghe xong có chút hoang mang.
Mẹ cô tới đây không phải để nói chuyện sao?
Cô nghi hoặc nhìn về phía hai người, không khí trước mặt hòa hảo ngoài ý muốn của cô, có lẽ cô đã lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử (*) rồi.
(*) lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử: để ám chỉ việc dùng lòng dạ tiểu nhân bỉ ổi để phỏng đoán người đạo đức cao thượng.
"Mẹ, sao mẹ biết mà tới đây ạ?" Kiều An vừa nói vừa nhìn về phía trên tủ đầu giường, mẹ cô mang tới hai bình giữ nhiệt.
Đối lập hoàn toàn với bình giữ nhiệt trong tay cô, bên trong toàn là đồ ăn ở nhà ăn bệnh viện, không thể nào so sánh với những thứ mà mẹ cô mang tới.
Mẹ Kiều trừng mắt nhìn cô: "Mẹ gọi điện cho Tiểu Phó mới biết được là Diêu lão sư nằm viện, con còn không nói với ba mẹ một tiếng." Bà cố tình nói lớn, trong giọng nói còn để lộ ra sự oán trách.
Mẹ Phó lại không thuận theo, bà thay Kiều An nói: "Đừng trách Kiều An, là tôi sợ làm phiền đến mọi người. Tôi vốn dĩ cũng không muốn Kiều An tới đây thường xuyên, người trẻ tuổi quan trọng nhất vẫn là sự nghiệp, cứ chạy tới chạy lui như vậy, tôi cũng đau lòng."
Mặt Kiều An đỏ bừng lên.
Mẹ Kiều mở hộp cơm ra, đưa cái thìa cho mẹ Phó: "Bà đừng chiều con bé thế, bà nói như vậy, cái đuôi của nó sẽ vểnh lên trời đấy. Kiều Nhi ở nhà cũng không động tới cái gì bao giờ, nó có thể tự chăm sóc bản thân mình là tốt lắm rồi. Bà lại còn tốt với nó như vậy nữa, chỉ cần nó đừng làm phiền lòng tôi nữa là tôi cảm tạ trời đất rồi.
"Diêu lão sư, Kiều An tới đây có làm phiền bà không?" Lại nói thêm một câu nữa.
Mẹ Phó tươi cười ôn hòa: "Không có, Kiều An rất tốt." Ngữ điệu vô cùng dịu dàng, ánh mắt nhìn về phía Kiều An ấm áp đến mức không gì có thể hòa tan được.
Mẹ Kiều cảm thấy nhẹ nhõm, thỉnh thoảng còn giúp bà gắp thức ăn. Mẹ Phó cự tuyệt vài lần nhưng mẹ Kiều vẫn như thế, cũng đành phải tiếp nhận.
"Diêu lão sư, dù sao ở nhà tôi cũng không phải làm gì, hai ngày tới bà nằm viện tôi sẽ mang cơm tới." Mẹ Kiều chủ động nói.
"Đừng, như vậy phiền bà quá." Mẹ Phó trực tiếp từ chối.
Kiều An ngây ngốc đứng ở một bên, cũng không thể chen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người, đành phải yên lặng lắng nghe.
Chỉ nghe thấy mẹ Kiều nói: "Diêu lão sư, bọn nhỏ đều còn trẻ, sẽ không thể chăm sóc tốt cho bà bằng chúng tôi được. Mối quan hệ của hai đứa nhỏ bây giờ rất tốt, bà cũng không cần phải khách sáo quá với tôi. Chúng ta là ba mẹ, làm cái gì cũng đều là vì con cái, nếu có thể giúp chúng nó một tay, thì tuyệt đối sẽ không rút tay về."
Mẹ Phó vẫn định từ chối, lại bị mẹ Kiều cướp lời: "Thật đấy, bà đừng khách sáo với tôi quá, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy làm gì. Về sau, nếu tôi với lão Kiều có việc, tôi nhất định cũng sẽ không khách sáo với bà, đến lúc đó có khi tôi phải phiền bà giúp tôi một tay ý chứ." Lời nói này đặc biệt chân thành.
Mẹ Phó là một người biết thấu hiểu, tất cả những lời của mẹ Kiều bà đều hiểu.
Bà nhìn Kiều An, cô vẫn yên lặng đứng một bên, không nói chen vào, càng không ngăn cản, chỉ mong hai mẹ được vui vẻ.
"Được, vậy tôi không khách sáo nữa." Ý cười trên mặt mẹ Phó không giảm, lúc cười rộ lên, những nếp nhăn nhỏ trên mặt rất sâu, lại rất dịu dàng.
Sau khi mẹ Phó cơm nước xong, mẹ Kiều lôi Kiều An đi rửa hộp cơm. Kiều An nghẹn một lúc lâu, vừa ra khỏi phòng bệnh liền nhịn không được mà hỏi: "Mẹ, mẹ thật sự muốn tới chiếu cố dì ấy sao?"
Mẹ Kiều cũng nhịn hồi lâu, ra cửa liền mắng cô: "Con còn không biết xấu hổ mà nói thế sao! Nếu không phải hôm nay mẹ gọi điện cho Tiểu Phó nên mới biết được, con định giấu mẹ với ba con đến lúc Diêu lão sư xuất viện đúng không?"
"Mẹ, ý con không phải thế…" Kiều An ấp úng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!