Chương 56: Tương lai còn dài, em sẽ gặp được những người tốt hơn

Editor: Yuu"Phó lão sư, em biết dì đang nằm viện, lúc này thật sự không thích hợp để nói về chuyện này, nhưng em vẫn muốn hỏi anh. Khoảng thời gian này anh thật sự bận vì tăng ca? Hay bởi vì trong lòng vẫn còn để tâm, coi đây là cái cớ để xa cách em?"

Kiều An nói xong, vẫn chăm chú nhìn Phó Cảnh Tri. Cô nhìn thấy trên mặt anh lộ rõ sự kinh ngạc, rồi sau đó, con ngươi rốt cuộc cũng nổi lên một tia gợn sóng.

Cô trầm mặc, do dự không biết có nên nói rõ sự tình không, chỉ sợ càng hỏi càng sẽ cảm thấy bị tổn thương.

Sở Mịch đã hỏi cô, chuyện kinh tế trong nhà về sau ai lo?

Hai từ "lo" và "ăn mềm" cứ lập đi lặp lai trong tâm trí cô lúc này, giống như một âm điệu của ma thuật, muốn xua tan cũng không được.

Thật ra Kiều An biết, lúc ấy Sở Mịch cũng không ác ý gì, chỉ là muốn đùa giỡn với cô. Nhưng hiện tại, cô không thể không nhìn thẳng vào trò đùa đó. Cô bắt đầy suy đoán, có lẽ cũng có người từng nói với Phó lão sư như vậy, bất kể là miệng lưỡi vui đùa, nhưng đó vẫn là tâm sự chân thành.

Không đợi cô rối rắm xong, Phó Cảnh Tri bỗng nhiên tới gần cô, anh khom lưng xuống, trong mắt ẩn chứa ý cười sâu thẳm.

"Kiều An, em có thích anh không?" Anh cười hỏi.

Kiều An ngẩn ra, có chút không theo kịp tiết tấu xoay chuyển nhanh chóng của Phó Cảnh Tri, nhưng cô vẫn thành thật gật đầu: "Càng ngày càng thích." Lời nói đặc biệt chân thành.

Phó Cảnh Tri mím môi, trong lòng hiện lên một sự vui sướng khó lòng giải thích được. Anh đón nhận ánh mắt mờ mịt của cô, đôi tay ôm lấy mặt cô: "Kiều An, anh cũng thích em."

Bất ngờ thổ lộ như vậy, tim Kiều An đột nhiên đập thình thịch lợi hại.

Cô vẫn không hiểu ý anh là gì, chỉ bình tĩnh nhìn anh, nụ cười trên môi bị cô nỗ lực áp chế, không chịu vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.

"Kiều An, anh thích em, em cũng thích anh, không có điều gì tốt hơn và may mắn hơn thế nữa, có đúng không?" Phó Cảnh Tri nói tiếp: "Như vậy là tốt rồi."

Đây là đáp án mà anh đưa ra.

Một đáp án thật đơn giản lại vô cùng nhẹ nhàng.

Kiều An ngưng lại một chút, lặp đi lặp lại những lời này trong đầu, cô nhìn anh cười rộ lên

Cô đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự là đang ra vẻ, giống như từ trước đến nay cô đều tự rúc đầu vào sừng trâu vậy.

"Phó lão sư, anh nói thật đi, thật sự không có một chút để tâm nào sao? Nói thật cho em biết đi, hai chúng ta tuy hai mà một." Đã biết rõ đáp án, cả người Kiều An đều thả lỏng ra.

Phó Cảnh Tri chần chừ: "Nói thật? Từng có." Anh cũng lựa chọn thẳng thắn nói với cô.

Khi đó, dường như chỉ sau một đêm, các đồng nghiệp xung quanh bắt đầu trêu chọc mối quan hệ của anh với Kiều An, trêu chọc Kiều An là bà chủ nhỏ cùng với sự nghiệp dần dần phát triển của cô.

Không thoải mái sao? Đương nhiên là sẽ có.

Chờ anh bình tĩnh lại, anh thường xuyên nhớ tới Kiều An, nhớ tới mẹ mình, cũng nhớ tới ba Kiều và mẹ Kiều đã từng cực lực ngăn cản bọn họ ở bên nhau.

Không nghĩ tới cái có thể đánh bại bọn họ lại không phải là Meniere, mà chính là sự theo đuổi tương lai và sự nghiệp độc lập của hai người.

"Thật đấy!" Câu trả lời đúng như mong đợi.

Kiều An cúi xuống, dựa vào lồng ngực ấm áp lại kiên định của Phó Cảnh Tri.

Hứa Nụ cũng từng nói, trong xương cốt của Phó lão sư tràn ngập sự thanh cao và kiêu ngạo.

Phó Cảnh Tri ôm lấy cô, mặc kệ là đang ở hành lang bệnh viện, ôm chặt cô: "Anh bảo đảm, chỉ rối rắm một chút, một chút, thật sợ chỉ một chút thôi." Anh giơ ngón út ra so đo.

Khó thấy được hành động trẻ con này, Kiều An bật cười.

"Kiều An, không chỉ bây giờ, có thể khi em mở thêm chi nhánh trong tương lai, sẽ còn có nhiều người đề cập đến khoảng cách giữa em và anh, cũng sẽ nói những lời khó nghe hơn. Có lẽ trong mắt người ngoài, họ sẽ nghĩ anh thích ăn cơm mềm, nhưng Kiều An, chỉ cần anh biết em cũng biết, vậy là đủ rồi, những người khác nghĩ gì không phải là vấn đề lớn." Anh giải thích, lời nói nhẹ nhàng lại bâng quơ, dường như vấn đề này chưa bao giờ mang lại sự bối rối cho anh cả.

Kiều An ôm anh càng chặt hơn, bên tai là tiếng đập "thình thịch thình thịch" phát ra từ lồng ngực anh, từng cái một, đập thật mau, cùng trái tim cô như hòa làm một.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!