Chương 53: “Gần đây con cãi nhau với Tiểu Phó à?”

Editor: Yuu"Đừng bắt nạt Phó lão sư của chúng ta."

Tiếng ồn ào trong tiệm truyền tới phòng bếp, Kiều An cởi khẩu trang đi ra bên ngoài, liền thấy Tiểu Triệu đang cầm đầu đám nhân viên phục vụ tò mò của quán đứng trước mặt Phó Cảnh Tri.

"Bà chủ, sao chị chỉ bênh vực người của mình vậy? Chúng em cũng là người của chị mà." Có ai đó hét lên.

Thấy vậy, Kiều An đặt một tay lên vai Phó Cảnh Tri: "Phó lão sư không giống, anh ấy là người đàn ông của cuộc đời chị."

Mấy nhân viên phục vụ kề vai sát cánh đều mỉm cười ẩn ý "ồ" lên một tiếng, âm thanh được kéo dài ra, vô cùng ái muội.

Kiều An bối rối, gương mặt nhanh chóng đỏ lên, vừa thẹn vừa bực, bàn tay đặt trên bả vai Phó Cảnh Tri cũng nóng lên.

"Đang trong giờ làm việc, mau đi làm đi." Không dám nhìn người con trai bên cạnh, cô chạy trối chết vào trong phòng bếp.

Phó Cảnh Tri vẫn luôn không nói gì, bình tĩnh ngồi xuống. Anh nhìn bóng dáng chạy trối chết kia, đôi mắt tràn đầy ý cười.

Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng cô nữa, anh lúc này mới xem xét mấy nhân viên phục vụ vô cùng ồn ào, đều là những gương mặt tươi trẻ, tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân. Vài người hi hi ha ha nói chuyện, trên mặt tất cả đều là ý cười vui vẻ.

Anh lại cầm cây bút lên, nghĩ tới cái ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu mình, trên môi hiện lên một nụ cười bất lực. Chợt, ý nghĩ đó như có như không tan biến không còn dấu vết.

Chạng vạng, Kiều An cùng Phó Cảnh Tri trở về Kiều gia. Gần đây cô thường không ăn cơm ở nhà, lúc chiều cô đã sớm đăng một đống đồ ăn vào nhóm chat của gia đình trên Wechat.

Sau khi leo cầu thang xong, đứng trước cửa, cô vừa tìm chìa khóa vừa nói với Phó Cảnh Tri: "Tối nay đều là món chúng ta thích ăn." Nụ cười trên môi cô vô cùng ngọt ngào.

Phó Cảnh Tri giúp cô đẩy cửa ra: "Đều là nhờ công của em."

Mở cửa, quả nhiên, mùi thơm của thức ăn từ trong nhà tỏa ra, còn có tiếng cười vui vẻ nữa.

Kiều An bước vào, vô cùng ngạc nhiên: "Chị?"

Không nghĩ Hứa Nụ cũng ở đây.

Cô ấy ngồi cùng ba Kiều ở trên sofa, cùng nhau xem mấy cái tin đồn giới giải trí trên TV.

Phó Cảnh Tri đã từng gặp qua Hứa Nụ, khi đó, anh cùng Mục Thừa Dương tới phòng tập thể thao chạy bộ, anh từ rất xa có nhìn qua đó một lúc. Lúc sau, anh qua chào hỏi Kiều An, ánh mắt của cô ấy vẫn luôn dán ở trên người anh, ánh mắt vô cùng chăm chú, nhưng lại không khiến người khác thấy khó chịu. Sau này anh mới biết, cô ấy là chị họ của Kiều An, còn là người chị họ thân thiết nhất của cô.

"Về rồi sao?" Đôi mắt Hứa Nụ vẫn nhìn chằm chằm vào TV, sau khi nghe phát thanh viên nói đến đoạn cuối cùng, cô ấy mới đứng lên ôm lấy Kiều An.

Hai người đã lâu không gặp, họ ôm chặt lấy nhau, như hai đứa trẻ lần đầu được gặp nhau vậy.

Sau đó, cô ấy cười nhìn qua Phó Cảnh Tri.

Vị Phó lão sư nổi tiếng kia đã vén tay áo lên giúp mẹ Kiều dọn chén đũa, nhận ra ánh mắt của cô ấy, anh chỉ ngẩng đầu lên, nhìn cô ấy khẽ mỉm cười.

Một nụ cười vô cùng đẹp.

Hứa Nụ ghé vào tai Kiều An nói: "Nhanh như vậy đã dẫn về nhà rồi sao? Tiến triển nhanh quá cơ!"

Kiều An cười trừ: "Cũng không nhanh lắm, tại gần đây bận quá nên em không có cơ hội nói với chị!" Cô nghe ra sự bất mãn trong giọng của chị họ, có chút chột dạ.

Sau đó, cô chạy nhanh tới phía sau Phó Cảnh Tri, ôm lấy cánh tay anh. Anh vừa mới rửa chén trong bếp nên tay vẫn còn ướt, anh tránh tay cô: "Tay anh ướt." Giọng nói tràn ngập sự sủng nịnh và bất lực.

Hứa Nụ cảm thấy chua chát, quay đầu lại nhìn ba Kiều.

Kiều An bám riết không tha cánh tay Phó Cảnh Tri, anh không thể tránh được nữa, chủ động nắm lấy tay cô: "Xin chào, tôi là Phó Cảnh Tri." Sau đó, anh tự giới thiệu với Hứa Nụ.

Hứa Nụ nhướng mày: "Chào cậu, tôi là chị họ."

Kiều An lập tức trừng qua, Phó Cảnh Tri lại dùng ngón tay gãi nhẹ lên mu bàn tay cô, bộ dạng vẫn thong dong như cũ: "Xin chào, chị họ." Thần sắc của anh vẫn không thay đổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!