Editor: YuuPhó Cảnh Tri nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại nhìn, trên môi lộ ra nụ cười quen thuộc với Kiều An.
Không sâu, nhưng lại rất ấm.
Kiều An bước nhanh tới, không do dự ngồi xuống bên cạnh ba Kiều: "Ba, hai người đang nói chuyện gì vậy?" Ánh mắt vô thức dừng trên người Phó Cảnh Tri.
Ba Kiều mắt vẫn không rời khỏi TV, ông nói: "Không có gì, cùng Tiểu Phó nói chuyện phiếm thôi."
Lại là Tiểu Phó.
Kiều An càng thêm tò mò, ánh mắt ra hiệu với Phó Cảnh Tri: "Phó lão sư, anh với ba mẹ em đã nói gì vậy?". Đơn giản quang minh chính đại mà hỏi.
Ba Kiều liếc mắt quan sát Phó Cảnh Tri. Nhưng Phó Cảnh Tri chỉ cười, ngoan ngoãn chờ ba Kiều lên tiếng, cũng không hé răng để lộ bất cứ điều nhỏ nhặt nào.
"Ba ~~" Kiều An nhịn không được bắt đầu làm nũng.
Ba Kiều hôm nay dường như miễn dịch với mấy trò làm nũng của con gái, không mặn không nhạt nhìn Kiều An, lại nhìn sang Phó Cảnh Tri. Đang nghĩ xem nên ứng phó như thế nào, thì thấy mẹ Kiều bưng đĩa thức ăn ra tới.
Ông như trút được gánh nặng, vội vàng chạy tới giúp đỡ: "Kiều Nhi, con cũng ra giúp mẹ con một tay đi."
Lời nói vừa dứt, Phó Cảnh Tri cũng đứng dậy. Nhân lúc ba Kiều không chú ý, lặng lẽ gật đầu với Kiều An.
Trong bữa ăn, thái độ của ba mẹ cô vẫn không nóng không lạnh, càng làm Kiều An thêm hoang mang. Cách xưng hô của ba mẹ với Phó Cảnh Tri cũng đã được nâng cấp từ "Phó lão sư" thành "Tiểu Phó". Những tưởng đây sẽ là một bước tiến lớn, nhưng khi cô quan sát, thái độ của ba mẹ đối với anh cũng không hẳn là thân mật.
Ba Kiều thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho anh, mẹ Kiều nói với anh lần sau tới chơi thường xuyên hơn. Nhưng cô vẫn thấy có chút gì đó kỳ quái, không thể diễn tả bằng lời.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Phó Cảnh Tri cũng không ở lại lâu, thấy mọi chuyện đã chuyển biến tốt hơn nên anh xin phép về trước. Ra đến cửa, Kiều An lại đuổi theo, nói muốn đưa anh xuống dưới. Hai người nắm tay nhau sóng vai đi trong tiểu khu.
"Rốt cuộc anh với ba mẹ em đã nói những gì vậy?" Kiều An vẫn tiếp tục hỏi dò.
Anh vẫn luôn không chịu nói, ba mẹ cũng im bặt không nhắc tới.
Lúc này cũng vẫn như vậy.
Kiều An có chút thất vọng: "Em cũng là người trong cuộc mà."
Phó Cảnh Tri đưa tay còn lại ra, thăm dò rồi xoa đầu cô. Hôm nay cô ở nhà cả ngày, mái tóc vẫn được búi lại như mọi khi. Anh nổi hứng muốn nghịch nó một chút, nhẹ nhàng bóp bóp, nhưng còn chưa kịp đẩy nó lên, thì búi tóc của cô trong tay anh đã tuột ra.
"Phó lão sư!"
Anh xấu hổ ho nhẹ, chính anh cũng không nghĩ tới việc nó sẽ tuột ra như vậy.
Sau đó, Phó Cảnh Tri dừng bước lại, đi ra phía sau Kiều An. Cô thấp hơn anh khá nhiều, anh cúi đầu, nhẹ nhàng tháo cái chun buộc tóc của cô xuống, tùy ý tròng vào cổ tay mình.
Kiều An nhìn bóng dáng của hai người như dán lấy nhau trên mặt đất, bóng dáng so với cơ thể càng gần hơn.
Bên tai bắt đầu nóng lên, tim cũng thình thịch thình thịch đập nhanh hơn.
Sau đó, cô cảm giác được Phó Cảnh Tri đang dùng tay làm lược và bắt đầu chải mái tóc dài của mình. Tay anh thỉnh thoảng chạm vào da đầu cô, đôi khi vô tình móc một vài sợi tóc, lại có lúc phảng phất như là vô tình chạm vào đôi tai đang nóng lên của cô.
Mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng Kiều An có thể cảm nhận được anh thật sự rất cẩn thận.
Từ đỉnh đầu xuống đến đuôi tóc, động tác thật sự rất nhẹ nhàng, như một sợi lông vũ lướt qua trái tim cô.
"Phó lão sư, anh định tết tóc cho em sao?" Kiều An lúng túng hỏi.
Phó Cảnh Tri nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nếu nhìn kỹ có thể thấy động tác có chút vụng về.
Một hồi lâu, Kiều An khó có thể cảm nhận được rằng tóc cô thật sự được nắm lấy trong lòng bàn tay anh, da đầu đột nhiên siết chặt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!