"A! Thì ra bà chủ quán cũng là học sinh của anh!"
Chu Hoan hiếm khi phản ứng chậm như vậy, hậu tri hậu giác một lúc mới nhận ra. Sau đó, cô ấy vô thức quay sang nhìn Phó Cảnh Tri, quang minh chính đại nhìn anh chằm chằm, khiến Kiều An thấy cũng có chút ngượng ngùng.
Mà cô lại vô tình không nhận ra điều đó.
Khó trách vừa rồi khoảng cách xa như vậy, cô ấy bỗng nhiên giữ chặt lấy cánh tay anh một cách bất thường kéo về phía này, thì ra là để tới chào cô chủ nhỏ này.
Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?
Dùng ngữ khí đặc biệt đứng đắn, Phó Cảnh Tri nói: "Cô gái vẽ cho em con heo Peppa."
A, vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng cũng che giấu rất tốt.
Chu Hoan buồn cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Đúng rồi đó!"
Kiều An sửng sốt, gật đầu thì không phải, lắc đầu cũng không đúng, chỉ ngây ngốc đứng nhìn, nhớ tới chuyện Sở Mịch nói lại có chút chột dạ. Sở Mịch là người vô cùng kiêu ngạo, vậy mà đứng trước Phó lão sư của cô ấy lại vô cùng ngoan ngoãn, khiến cô dù không liên quan cũng tự giác nơm nớp lo sợ.
Rõ ràng không phải là lão sư của cô mà!
Không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.
Phó Cảnh Trì nhìn chằm chằm gương mặt đối diện bắt đầu đen đi, thấy có chút buồn cười, anh trừng mắt dường như muốn cảnh cáo Chu Hoan, "Không phải." Lời nói lại là do Kiều An nói.
"Cái gì?" Chu Hoan như cũ không biết phản ứng lại như thế nào.
Bị người con trai kia nhìn chăm chú như vậy, Kiều An cuối cùng cũng định thần lại. Cô khẽ mỉm cười, tránh đi ánh mắt của anh, bình tĩnh nói: "Tôi không phải là học sinh của Phó lão sư."
"Vậy sao cô lại gọi anh ấy là Phó lão sư?" Chu Hoan tưởng cô đang thẹn thùng.
Kiều An nghẹn lời mất vài giây, thoáng nhìn qua, chỉ thấy khóe miệng Phó Cảnh Tri như có nụ cười, có phần lạnh nhạt, nhưng cũng ấm áp vô cùng. Cô chợt nhận ra, cô gái tóc ngắn đi cùng anh và anh có vài ba phần giống nhau.
Chắc là tướng phu thê, cô nghĩ như vậy.
"Cô tới tiệm mua bánh ngọt sao?" Mặt Kiều An không chút dao động, cô chuyển sang chủ đề khác, "Tôi nghe Tiểu Triệu nói cô là khách quen của quán."
Cánh tay của Chu Hoan có chút tê, biết là mọi chuyện đang chuyển biến tốt hơn nên thu tay lại, cô cười nói: "Không biết là còn bánh kem không? Cả bánh trứng muối nữa, buổi tối hôm trước tôi đặt hơi muộn nên không còn."
"Vừa nãy trong nhóm tôi thấy nói hôm nay có bánh trứng muối đúng không?" Cô nói thêm, nhắc tới đồ ăn, hai mắt sáng lên lấp lánh.
Kiều An gật đầu, giọng điệu vô cùng mềm mại: "Đều có, cảm ơn cô đã ủng hộ tiệm bánh."
"Là vì ăn rất ngon." Chu Hoan bỗng nhiên thấy ngượng ngùng, cô bám lấy cánh tay Phó Cảnh Tri giật giật, "Đi đi đi, em muốn mua bánh trứng muối."
Vừa dứt lời, Kiều An nhìn thấy "bông hoa cao lãnh" Phó Cảnh Tri trong miệng các bạn của Sở Mịch khẽ cười nhạt, mặt mày dãn ra lộ một tia bất lực, lại vô cùng dung túng để cô gái kia đem áo khoác của anh giật giật đến nhăn lại.
Các nữ sinh của Học viện Quản lý Công xem ra đều nhìn lầm rồi!
Cô cười cười, giữa việc nên che giấu hay chia sẻ tin đồn này ra, cô không chút do dự chọn che giấu đi.
Giọng nói trong trẻo dần đi xa, cùng lúc đó điện thoại trong túi Kiều An rung lên, cô móc điện thoại ra, nhìn vào, là tin nhắn của Tiểu Triệu vừa trở về từ trường học.
Tiểu Triệu: [Chị, Mẹ Đậu Đậu nói về Tarot có phải là xem cho chị không?]
Tiểu Triệu: [Chị, vận đào hoa rất tốt a ~]
Tiểu Triệu: [Mẹ Đậu Đậu vừa xem lại cho chị một lần nữa, mau vào nhóm xem đi.]
Kiều An click mở nhóm của khách hàng trong tiệm, Mẹ Đậu Đậu vừa xem trải bài cho cô, lại trực tiếp tag tài khoản của Wechat của tiệm: Quan sát đối phương thật kỹ, vận đào hoa của cô thật lớn, nhớ mang theo một viên pha lê màu hồng, nhất định sẽ thuận lợi thoát cô đơn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!