Chương 48: “Phó lão sư, đổi lại sau này anh tới đón em.”

Editor: YuuKiều An đưa Sở Mịch lên nhà, sau khi tắm giặt xong, hai người nằm ở trên cái giường lớn của Kiều An, lại bật thêm điều hòa cùng một cái quạt nhỏ, cuộn tròn ở trong chăn.

"Người chị em, có chuyện gì sao?" Kiều An dựa sát đầu Sở Mịch hỏi.

Sở Mịch "ừ" một tiếng, có vẻ không được vui, giọng nói vô cùng uể oải: "Kiều An, chuyện nhà Phó lão sư như vậy, ba mẹ cậu hiện tại đã đồng ý rồi sao?"

Kiều An không nghĩ cô ấy sẽ hỏi chuyện này, sửng sốt một lúc mới đáp lại: "Không hoàn toàn đồng ý."

"Vậy cậu vẫn sẽ kiên trì sao?" Sở Mịch biết rõ đáp án rồi nhưng vẫn cố hỏi, cô nhìn chằm chằm đèn trên trần nhà, không chớp mắt.

Kiều An không thể hiểu rốt cuộc Sở Mịch bị làm sao, nhưng cô có thể đoán được tám phần là liên quan đến Hàn Chinh. Vì vậy, từ ngữ trong đầu cũng được xem xét cẩn thận mới dám nói ra: "Thật ra không có cái gì gọi là kiên trì với không kiên trì cả." Đầu cô gối lên trên tay, cũng nhìn lên trần nhà: "Tớ thích Phó lão sư, Phó lão sư cũng thích tớ, bọn tớ đều luyến tiếc không muốn buông tay, vậy nên chỉ có thể tiếp tục ở bên nhau thôi."

Lời nói nghe có vẻ đó là một việc cố phải làm, nhưng lại không thể che giấu được sự vui sướng nồng đậm.

Sở Mịch khẽ cười.

"Vậy là tốt rồi." Cô ấy nhẹ nhàng nói.

Kiều An không lên tiếng, cô nghiêng đầu, khoảng cách giữa hai người rất gần. Cô phát hiện ra khóe miệng Sở Mịch hơi cong lên, cặp mắt cũng rất sáng.

"Người chị em, nghe nói Hàn Chinh muốn tái hôn." Một lúc lâu sau, Sở Mịch đột nhiên mở miệng nói: "Chuyện xảy ra cũng được mấy hôm rồi." Ngữ khí khá bình thản.

Kiều An líu lưỡi lại: "Anh ta?"

Rồi sau đó, cô liền thấy hối hận.

Vừa rồi ở dưới lầu, Sở Mịch còn cợt nhả đùa giỡn Phó lão sư một phen, không để lộ bất cứ sự buồn bã nào. Vậy mà cô với Phó Cảnh Tri còn vô tâm ở trước mặt Sở Mịch mà ân ái với nhau.

Vừa đau lòng lại vừa hối hận.

Sở Mịch trở mình, đầu dán ở trên cánh tay Kiều An, nhưng cũng rất mau, Kiều An cảm thấy cánh tay mình bắt đầu ẩm ướt.

"Người chị em…" Kiều An kể cả một cử động nhỏ cũng không dám.

"Tớ không thấy được cô ta tốt hơn ở chỗ nào." Sở Mịch nghẹn ngào nói, giọng nói nhẹ đến mức như là nói với chính mình, Kiều An phải định thần một lúc lâu mới nghe rõ được.

"Hàn Chinh đã bỏ người vợ trước của mình và lần này lại chọn một cô gái giống hệt thế."

Giọng nói không hề đứt quãng, cũng không hề gợn sóng.

Kiều An cúi đầu nhìn sang, Sở Mịch ngoài dự đoán bình tĩnh vô cùng, hoàn toàn không có vẻ kích động giống nhưng lần trước khi nhắc đến Hàn Chinh.

Gần đây cô bởi vì chuyện của Phó Cảnh Tri mà không quan tâm đến cô bạn thân nhất của mình nhiều.

Hiện tại cũng chỉ có thể lắng nghe cô ấy tâm sự.

Trong phòng thật sự yên lặng, ngay cả tiếng nỉ non của Sở Mịch cũng không nghe thấy nữa.

"Người chị em, cậu nói tớ có phải rất ngốc nghếch không?"

Kiều An thấy mũi mình cay cay: "Là rất ngốc."

Cậu xứng đáng với những điều tốt hơn.

Cô định nói như vậy.

Sở Mịch khẽ cười, cô ấy xê dịch vị trí: "Tớ cũng thấy chính mình rất ngốc, vậy nên, trong tương lai tớ cũng sẽ ngốc nghếch như vậy sao?"

"Điều đó không thể." Kiều An nhẹ nhàng đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!