Editor: YuuSau khi Phó Cảnh Tri tan làm, thay vì Kiều An tới đón như mọi lần, anh trực tiếp đi tới tiệm của cô. Lúc này, cô đang bận tối mặt tối mũi, vừa phải bận rộn giải quyết công việc trong tiệm hiện tại, vừa phải trang trí cửa tiệm thứ hai. Anh thấy thế, tự mình tìm một cái ghế dài, ngồi xuống làm Độc thư bút ký.
Một lúc lâu sau, Kiều An đi tới ngồi bên cạnh anh, vẫn đang trong trạng thái nghe điện thoại. Vừa ngồi xuống, cô tựa đầu vào vai anh, bắt đầu than ngắn thở dài.
"Sao vậy?" Phó Cảnh Tri dùng khẩu hình hỏi.
Kiều An nhướng mày lắc đầu, lời nói là đối với người ở đầu dây bên kia: "Không thể giảm giá sao? Tôi là khách quen mà."
Đầu dây bên kia không biết là đang nói cái gì, đầu cô khẽ lắc lư, mái tóc rối tung của cô lưới qua cổ Phó Cảnh Tri, đặc biệt ngứa. Anh bỗng sinh ra một chút bất lực, đặt cây bút trong tay xuống, thân thể anh dựa về phía sau, khiến tư thế của cô lúc này cũng thay đổi theo.
Sau đó, cánh tay dài duỗi ra, cô liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
Kiều An khẽ cười, nhìn anh chớp hạ đôi mắt, giây tiếp theo, liền trở về bộ dạng lúc ban đầu, nghiêm túc thương lượng với bên thiết kế.
Phó Cảnh Tri chịu thương chịu khó trở thành cái gối ôm, thỉnh thoảng giúp cô thay đổi tư thế. Bên tai là giọng nói khi thì nôn nóng, khi thì nhẹ nhàng của cô, tất cả đều là về việc trang trí và mở cửa tiệm mới. Anh chưa bao giờ làm việc này nên không thể cho ý kiến được, chỉ kiên nhẫn lắng nghe.
Trong lúc lắng nghe, một bàn tay liền không thành thật, thử thăm dò nắm lấy bàn tay đang nhàn rỗi của cô, lại mở bàn tay cô ra, đặt vào trong tay mình mà so sánh.
Tay cô thật là bé.
Tay trong tay mà vuốt ve, ngón tay cùng bàn tay còn có thể cảm nhận được mấy vết chai mỏng, thật sự không phù hợp với bàn tay non mịn của những cô gái thập niên 90.
Vì thế, Phó Cảnh Tri cúi đầu, ngón tay tinh tế sờ lên những vết chai trên tay Kiều An, dịu dàng mà nhẹ nhàng vỗ về.
Lòng bàn tay tê dại, như có một chiếc lông chim nhẹ nhàng lướt qua, Kiều An chịu không nổi, dùng sức thoát khỏi tay anh, hung hăng quay đầu trừng mắt nhìn anh.
Phó Cảnh Tri không thèm để ý tới biểu cảm nhỏ thay đổi trên gương mặt cô, lại một lần nữa cầm tay cô. Anh hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay cô.
Kiều An tức khắc nói không ra lời.
Vừa rồi đã nói đến đâu cô đều quên không nhớ ra một chút nào.
Kiều An càng tức giận trừng mắt nhìn anh, thân thể dứt khoát quay đi, không thèm để ý tới anh.
Phó Cảnh Tri mỉm cười, trên mặt tràn đầy vô tội, anh xoa xoa đầu cô, lại một lần nữa ôm cô vào trong lòng.
Kiều An nói thêm vài câu với người bên kia, sau đó ném điện thoại vào một góc: "Phó Cảnh Tri!"
"Ừ." Anh bình tĩnh trả lời.
Cô nhất thời không thể theo kịp thái độ bình tĩnh của anh, giây đầu tiên trước khi giương cờ khuất phục, cô nỗ lực nhắc nhở chính mình phải kiên cường lên. Cô duỗi tay vòng qua cổ anh, chậm rãi tới gần, đôi môi mềm mại gần như dán lên lỗ tai anh.
Quả nhiên, Kiều An nghe được tiếng thở của anh đột nhiên dồn dập hơn.
Cô mím môi, học theo tình tiết thường được miêu tả trong truyện tiểu thuyết, nhẹ nhàng phả một hơi vào lỗ tai Phó Cảnh Tri.
Thoáng chốc, cô cảm nhận được đôi tay đang ôm lấy eo mình siết lại thật chặt.
"Phó lão sư." Giọng nói của cô đặc biệt nhẹ, giống như là đang nỉ non, nhưng vẫn là để anh có thể nghe thấy được: "Đôi mắt xinh đẹp kia, anh phải vất vả tìm trên Douyin sao?"
Tấm card được đặt trong bó hoa lúc chiều, anh ghi: Đôi mắt của em thật đẹp, nhưng của anh còn đẹp hơn của em, bởi vì trong mắt anh có em.
Không nghĩ Kiều An sẽ nhắc tới chuyện này, Phó Cảnh Tri hơi giật mình, đôi tai anh còn phản ứng trước cả anh, một màu đỏ bắt đầu từ vành tai nhanh chóng lan tỏa khắp toàn bộ tai, nóng bừng lên.
Nhưng dường như là cô còn chơi chưa đủ, cô nâng tay lên nắm lấy vành tai anh, xoa nhẹ không biết bao nhiêu lần, anh chỉ cảm thấy mồ hôi của chính mình sắp toát ra hết rồi.
"Kiều An, đủ rồi." Giọng nói trầm thấp vang lên.
Kiều An cười buông tay: "Được!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!