Chương 46: Because you are in my eyes

Editor: Yuu"Kiều An."

Phó Cảnh Tri không kìm nén được sự vui mừng trong lòng, anh cúi xuống hôn Kiều An một cái.

"Tại sao không được chứ?" Anh đáp, giọng nói không thể che giấu được sự vui sướng.

Kiều An ở trong lòng anh ngẩng đầu, mặt mày nhiễm ý cười: "Phó lão sư, anh có thể buông em ra trước không? Bây giờ, em có một chuyện muốn nghiêm túc nói với anh."

Phó Cảnh Tri gật đầu, nhưng vòng tay ôm cô lại càng thêm chặt.

Vòng eo thon thả và mềm mại của cô bị anh ôm chặt lấy, luyến tiếc không muốn buông ra.

"Phó Cảnh Tri!" Kiều An có hơi tức giận, cô nắm chặt bàn tay lại.

Phó Cảnh Tri tiếc nuối lùi về sau hai bước: "Em nói đi, anh đang nghe đây."

Kiều An ngẩn người ra, trên má nhiễm một tầng đỏ ửng.

Thật ra cô đã chuẩn bị lời thổ lộ thật dài để nói với anh, kết quả, cô bị hành động của anh làm cho bất ngờ, trong đầu đột nhiên trống rỗng.

Cô hắng giọng, hai tay đặt ở sau lưng gắt gao nắm chặt, cốt để che giấu sự lo lắng của chính mình: "Phó lão sư, có phải anh nói anh muốn đánh cược một phen, hỏi em có nguyện ý bị anh liên lụy đúng không?"

Phó Cảnh Tri biết rõ đáp án của Kiều An, nhưng anh vẫn "ừ" một tiếng, nụ cười trên môi tuy không sâu nhưng lại rất dịu dàng.

"Em đã suy nghĩ rất nhiều, và em cảm thấy, việc này thật ra rất đơn giản." Cô nói.

Anh lại "ừ" một tiếng: "Anh sẵn sàng nghe." Còn đưa tay lên tai làm bộ nghe ngóng.

Kiều An dừng lại, thẹn quá hóa giận, cô trừng mắt nhìn anh: "Anh xoay người ra chỗ khác đi, em nhìn mặt anh liền không thể nói nổi nữa."

Phó Cảnh Tri bất lực, nụ cười trên môi càng sâu hơn: "Được rồi, để anh xoay đi." Ngoan ngoãn xoay người.

Sau đó, anh nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô phản chiếu trên cánh cửa kính trong suốt.

Bóng người phản chiếu thật rõ ràng, anh nhìn đến không chớp mắt.

Hôm nay Phó Cảnh Tri mặc một chiếc áo khoác mỏng, chờ anh xoay người xong, Kiều An mới nhận ra anh còn đeo ba lô trên vai. Chiếc ba lô màu xanh bộ đội, có thể chứa đủ một cái máy tính xách tay, giờ phút này lại lép kẹp ở trên vai anh, hiển nhiên bên trong chứa không quá nhiều đồ.

"Kiều An, anh đã xoay người đi rồi." Thấy cô mãi không nói gì, Phó Cảnh Tri nhắc nhở.

Giọng nói của anh có chút tủi thân, ngữ điệu rất nhẹ nhàng. Kiều An ngẩng đầu lên nhìn những đám mây trên trời, cô không thể kìm lòng được nữa rồi.

Cô lại hắng giọng thêm một lần nữa: "Việc này thật sự rất đơn giản, Phó lão sư, về sau nếu anh thực sự có chuyện gì, cùng lắm thì mang máy trợ thính giống mẹ anh. Dì hiện tại không phải sống rất tốt sao? Dù thế nào đi chăng nữa, anh có tin hay không, trong tương lai em sẽ không ngừng khai trương thêm nhiều hơn một chi nhánh, đến lúc đó, anh có thể làm cửa hàng trưởng ở đó, còn em sẽ làm kim ốc tàng kiều (*), được không?"

(*) Kim ốc tàng kiều: nói tới việc xây dựng một nơi đẹp để cất giấu người tài giỏi. Câu này cũng có nghĩa chỉ thứ đẹp lỗng lẫy nhưng cô đơn, cô tịch.

Được không?

Phó Cảnh Tri vẫn luôn nhìn cửa kính, chậm rãi cười rộ lên.

Kiều An chắc chắn không biết, thần sắc của cô lúc này anh nhìn không sót một chút nào. Ngay cả khi cô nói rất nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện cười vậy, nhưng sự căng thẳng và nghiêm trang trong biểu hiện của cô quét qua trái tim anh, lại vô cùng mềm mại.

Có thể không được sao?

Kiều An thấp thỏm một chút: "Lúc đó anh có thể ở trong tiệm viết luận văn, tìm hiểu về học thuật, làm những điều mà anh yêu thích." Cô bổ sung thêm.

Nói xong, cô nhìn chằm chằm cái gáy của Phó Cảnh Tri, hai tay ở sau lưng bị cô nắm chặt lấy phát đau.

Phó Cảnh Tri xoay người lại, cô nhìn thấy con ngươi anh rất sáng, ấm áp lại vui sướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!