Editor: Yuu"Mẹ anh vẫn luôn mang máy trợ thính, bởi vì bà mắc bệnh Meniere."
Tuy Phó Cảnh Tri tỏ ra vô cùng bình thản, nhưng Kiều An vẫn có thể nhận thấy được sự khẩn trương cùng bất lực trong câu nói của anh.
Cô yên lặng đem từ "Meniere" nhẩm đi nhẩm lại mấy lần trong đầu, nhưng cô vẫn chưa hiểu được đó là bệnh gì.
Phó Cảnh Tri lấy điện thoại ra, mở giao diện Baidu đã sớm được đăng nhập, đưa cho Kiều An: "Em xem đi."
Kiều An tiếp nhận điện thoại. Sau đó, xe liền được khởi động, cô cẩn thận đọc phần giải thích trên Baidu, nhất thời nghẹn lại.
Choáng váng, ù tai, mất thính lực, di truyền…
Lỗ tai ong lên một tiếng, dường như có cái gì đó đang nổ tung, muốn ngăn cũng không thể ngăn lại được.
"Phó lão sư." Một lúc lâu sau, Kiều An mới gọi anh.
Phó Cảnh Tri nắm chặt tay lái, dường như dùng sức quá mức, gân xanh trên tay có thể nhìn thấy rõ.
Kiều An chần chừ chớp mắt một cái, sau đó mỉm cười: "Phó lão sư, anh có gì muốn nói với em sao?"
"Ừ."
Rồi sau đó, cô nghe được giọng nói của Phó Cảnh Tri, vẫn bình tĩnh như cũ, giống như là đang kể về câu chuyện của người khác vậy.
Anh nói: "Bà ngoại anh cũng bị Meniere, hầu hết thời gian bà đều đeo máy trợ thính."
Anh nói: "Mẹ anh cũng thế, chỉ là thời gian phát bệnh của mẹ sớm hơn rất nhiều. Lần đầu tiên mẹ anh phát hiện ra bệnh là năm mẹ anh 16 tuổi, năm 17 làm giải phẫu lần đầu tiên."
Kiều An kinh ngạc, lại nhìn màn hình điện thoại.
[Bệnh chủ yếu xảy ra ở người trung niên từ 30 đến 50 tuổi và thanh niên.]
Trên Baidu nói như vậy.
Đèn đỏ, Phó Cảnh Tri dừng xe: "Lúc anh học cao học năm thứ nhất, bệnh tình của mẹ càng nặng thêm, nhưng bà vẫn luôn giấu anh. Sau này là do mợ anh lỡ miệng nói, lúc biết được anh vội vàng về nước, mẹ anh lại kiên trì muốn anh trở về Đức tiếp tục việc học." Anh tạm dừng, chờ đèn xanh sáng lên, lại rời xe đi: "Cuối cùng, anh quyết định học cao học ở trong nước."
Kiều An nhìn anh. Người con trai luôn bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh mà cô biết giờ phút này lại để lộ ra sự run rẩy trong giọng nói, dường như, đoạn hồi ức mà anh vừa nói đến nay vẫn luôn là ác mộng đối với anh.
Chẳng trách mấy người bạn cùng phòng của Sở Mịch từng bàn tán. Họ nói rằng sinh viên học viện Công Quản trước đây từng xôn xao về việc Phó Cảnh Tri đột nhiên về nước, đặc biệt là việc anh trở lại F đại để học cao học. Ngoại trừ lúc đi học, hầu như đều không thấy anh xuất đầu lộ diện. Nhiều người ghen ghét anh nói rằng anh không thể chịu được áp lực học tập ở Đức, những người ngưỡng mộ anh lại đoán anh trở về nước vì tình yêu hoặc là bị thất tình.
Nhưng chưa một ai nghĩ đến, anh trở về nước vì bệnh tình của mẹ nặng thêm.
Cô rất muốn ôm anh một cái, muốn ôm Phó Cảnh Tri của mấy năm về trước.
"Mẹ anh bởi vì Meniere nên đã xin về hưu sớm trước mấy năm, sau đó vẫn luôn an dưỡng tại quê nhà."
Khuôn mặt tươi cười của mẹ Phó lại xuất hiện trước mắt Kiều An. Xác thật so với những người bạn đồng trang lứa, bà có phần thăng trầm hơn rất nhiều, nhưng trên người bà vẫn tỏa ra một khí chất điềm tĩnh, dịu dàng lại tốt bụng, làm người khác không thể không muốn gần gũi với bà.
Từ trước đến nay cô vẫn nghĩ mẹ Phó từ lúc sinh ra đã luôn dịu dàng như vậy, không nghĩ tới, bởi vì quá cận kề với tử thần, nên bà mới càng quý trọng những năm tháng còn lại của cuộc đời.
Kiều An cầm lấy tay phải đang đặt trên đùi của Phó Cảnh Tri, trong nháy mắt, cô cảm nhận rõ ràng tay anh rụt lại một chút: "Phó lão sư, vì sao hôm nay anh lại muốn nói với em chuyện này vậy?"
Xe chạy tới gần cửa tiệm của cô, anh dừng xe, quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt vô cùng nặng nề.
Anh không nói lời nào, cô liền kiên nhẫn chờ đợi.
"Kiều An, có lẽ chính em cũng không nhận ra mình là người rất khó che giấu cảm xúc. Ngày hôm qua lúc chú dì tới xem anh, em một tiếng cũng không nói với anh, làm anh không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra." Phó Cảnh Tri cười, dường như đã trở lại là Phó lão sư dịu dàng của thường ngày: "Anh đã suy nghĩ cả đêm, mẹ anh nói lúc ở bệnh viện có gặp qua ba em, chắc chắn chú dì sẽ thấy phiền lòng, trách anh không nói rõ ràng với em mọi chuyện."
Kiều An cúi đầu, có chút chột dạ, cũng có chút vui sướng: "Tối qua em hỏi anh, vì sao đến bây giờ anh vẫn còn một mình? Anh nói ở tuổi nào thì làm tốt chuyện của tuổi đó, có phải vì anh sợ chính mình cũng sẽ giống mẹ anh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!