Chương 43: Được, nhất định không buông tay

Editor: YuuBa Kiều và mẹ Kiều bị con gái mình cùng Sở Mịch kéo tới tọa đàm của Phó Cảnh Tri. Vừa mới tới cửa, hai người lập tức phát hiện có gì đó không ổn!

Lúc này, muốn rời đi cũng không còn kịp nữa, mẹ Kiều không tán đồng nhìn Kiều An: "Kiều An."

Kiều An cười hai tiếng "ha ha", sau đó bám chặt lấy cánh tay của mẹ Kiều: "Cũng đã tới rồi, hay là cứ vào xem thử một lát. Con không nói cho Phó lão sư là hôm nay chúng ta sẽ tới. Anh ấy ở nơi có ánh sáng còn chúng ta ở trong bóng tối, vừa lúc có thể tìm hiểu, đúng không?"

"Chú dì, nếu hai người cảm thấy không hài lòng, chúng ta sẽ rời đi, Phó lão sư sẽ không phát hiện ra đâu ạ." Sở Mịch thấy thế, cũng phụ họa theo.

Sau đó, ba Kiều bất đắc dĩ nhìn về phía mẹ Kiều, rốt cuộc vẫn là mủi lòng.

Buổi tọa đàm của Phó Cảnh Tri được tổ chức trong khán phòng nhỏ ở tầng một của thư viện. Có rất nhiều sinh viên tới dự, khi bọn họ đến nơi, hơn nửa phòng đã chật kín chỗ ngồi. May mà Sở Mịch đã nhờ bạn học của cô ấy giữ cho họ mấy chỗ, cô chen qua vài người rồi ngồi xuống góc trong cùng.

Lúc ấy Phó Cảnh Tri đã tới, đang ở trên bục chuẩn bị bài giảng.

Hôm nay anh mặc tây trang cùng cà vạt được thắt rất gọn gàng, Kiều An nhận ra, vào những dịp quan trọng như này, anh luôn ăn vận chỉn chu như vậy.

"Phó lão sư dạy học rất nghiêm túc, các sinh viên trong giờ học của thầy ấy cũng không dám ho he làm việc riêng cho dù là việc nhỏ nhất đâu ạ." Sở Mịch ngồi bên cạnh ba Kiều, chỉ vào Phó Cảnh Tri đang đứng trên bục, nói: "Các giáo viên khác đều nói Phó lão sư là một người rất nhàm chán, ngoại trừ đọc sách và viết luận văn ra, thầy ấy không đi chơi bao giờ đâu ạ."

Nói xong, cô ấy nhìn Kiều An đang nhìn mình bằng ánh mắt tán dương, âm thầm gật gật đầu: "Chú, dì, con học môn của Phó lão sư trong một năm. Phó lão sư đứng đắn đến mức không thể đứng đắn hơn đâu ạ, là người nổi tiếng có đời tư trong sạch nhất trong học viện."

Mẹ Kiều nhìn Phó Cảnh Tri từ trên xuống dưới đánh giá: "Sở Mịch, hẳn là con đã bị Kiều An mua chuộc rồi đúng không, con nói Phó lão sư như vậy có quỷ mới tin." Bà một chút cũng không tin lời hai cô gái nói.

Sở Mịch thè lưỡi: "Con dám vỗ ngực mà khẳng định luôn ạ." Cô ấy mím môi bảo đảm.

Ba Kiều không nói một câu nào, ông dùng ánh mắt của một người đàn ông đánh giá Phó Cảnh Tri một hồi lâu. Rồi sau đó, ông và mẹ Kiều liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài trong lòng.

Người con trai đứng trên bục giảng mặc một bộ tây trang màu đen, càng làm nổi bật sự nghiêm túc của anh. Nhìn qua có vẻ rất lạnh lùng, nhưng không thể che giấu được mùi hương tự nhiên của sách vở phảng phất quanh anh.

Phong thái nhẹ nhàng, ôn hòa, lịch sự, xác thật là không tồi.

Trong nháy mắt ba Kiều có chút mềm lòng.

Nhưng rất nhanh mà biến mất khi ông nhớ lại báo cáo bệnh án ở bệnh viện ngày hôm đó.

Giọng nói thanh thanh vang lên trong khán phòng nhỏ. Xung quanh đã có một vài sinh viên đơn giản tới điểm danh ghé vào bàn đi gặp Chu Công, hoặc là trực tiếp ngồi chơi điện thoại. Mẹ Kiều vốn không định ở lâu, nhưng đột nhiên không lường trước ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, vừa hay chạm ánh mắt với người đang đứng trên bục giảng.

Ánh mắt không chút che giấu sự kinh ngạc cùng khẩn trương, giọng nói cũng đột nhiên im bặt.

Mẹ Kiều rốt cuộc cũng tin lời con gái mình nói, Phó Cảnh Tri xác thật không biết bọn họ tới.

Có sinh viên đang nghiêm túc nghe giảng thấy thế, hoang mang nhìn tới, có chút tò mò tại sao Phó lão sư đột nhiên dừng lại. Liền đó, Phó Cảnh Tri cũng định thần lại, anh hắng giọng muốn che giấu, nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng lúc trước, như thể anh chưa nhìn thấy gì cả.

Mịch Mịch: [Phó lão sư thấy rồi.]

Sở Mịch lặng lẽ nhắn tin cho Kiều An.

Kiều An bí mật nhìn điện thoại, không trả lời lại, ánh mắt dán trên người Phó Cảnh Tri.

Chỉ thấy người con trai trường thân ngọc lập (*) cởi bỏ một nút áo, quay lại nhìn màn hình, bút laser trên tay theo động tác của anh mà vẽ ra mấy cái vòng tròn lớn.

(*) trường thân ngọc lập: câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.

Phong thái bình tĩnh tự nhiên, bộ dạng thong dong mà ưu nhã.

Nhưng rốt cuộc người trên bục giảng vẫn là Phó Cảnh Tri mà cô quen thuộc, Kiều An vẫn có thể nhận thấy được anh đang cố gắng che giấu sự khẩn trương cùng bất an của mình.

Kế hoạch xem ra là thất bại rồi.

Cô cảm thấy mất mát vô cùng. Trong lòng cô, Phó lão sư của cô tuyệt vời như vậy, ba mẹ cô chưa nhìn thấy người đã hạ quyết tâm mà ngăn cản, cô như thế nào cũng đều cảm thấy không cam lòng. Cô cảm thấy buồn cho bản thân mình, cũng cảm thấy tủi thân thay cho Phó lão sư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!