Editor: YuuChiều nay trời đổ mưa, 5 giờ Kiều An về đến nhà, mẹ Kiều đang dọn dẹp ở trong bếp. Nghe được tiếng động, bà quay về phía cửa liếc mắt một cái: "Về rồi sao? Lát nữa ba con với mẹ sẽ ra ngoài ăn cơm, buổi tối nếu đói bụng thì tự mình nấu mì hoặc là đặt cơm hộp nhé?"
Từ lần lần đối đầu trong vô hình đó, Kiều An đối với ba mẹ luôn không được tự nhiên, còn có chút bối rồi.
Kể từ sau hôm đó, ba mẹ cô hầu như không nhắc tới chuyện giữa cô và Phó Cảnh Tri, giống như chuyện đó không hề tồn tại vậy. Mặc dù cô đã chủ động nhắc tới, bọn họ cũng có trăm ngàn phương pháp để tránh đi.
Kiều An bất lực, hiện tại cô với ba mẹ không khác gì xảy ra đại chiến thế giới vậy, tốt xấu gì cũng nên cho cô biết đã xảy ra chuyện gì chứ.
"Vâng, đằng nào tối nay Sở Mịch tới tìm con." Cô lên tiếng đáp lại.
Mẹ Kiều xoay người tiếp tục dọn dẹp. Kiều An ở phòng khách do dự một lát, đối với chuyện ba mẹ cô phản đối cô với Phó Cảnh Tri cũng không biết nên mở lời như thế nào, vì vậy cô đành trở về phòng.
Phòng cô không quá lớn, có một cái bàn nhỏ được đặt ở góc phòng. Cô theo thói quen để túi lên trên bàn, lại lơ đãng động vào làm đổ cái ipad. Lúc này ipad bị bật mở lên, màn hình rất sáng, là ảnh chụp của một chàng trai. Hẳn là bức ảnh đã được photoshop, bởi vì ở góc phải bên dưới còn có họ tên, tuổi tác cùng nghề nghiệp.
Kiều An cầm ipad lên, màn hình được để ở chế độ luôn sáng, nguồn pin ở góc trên bên phải cũng được sạc đầy. Bất luận tối nay cô trở về vào lúc nào, đều có thể nhìn thấy nó đầu tiên.
Cô cầm lấy nó bằng một tay, người con trai xa lạ trong màn hình đang mỉm cười với cô, một nụ cười tươi rực rỡ như ánh mắt trời.
Ngón tay chạm vào một chút, lại một cái ảnh nữa được hiện lên.
Thì ra là PPT.
Vốn nên là một việc đáng để tức giận, nhưng lúc này Kiều An lại thấy có chút dở khóc dở cười. Cũng thật là làm khó mẫu hậu đại nhân của cô, vì bà đã mất công đi tìm hiểu về "công nghệ cao".
Cô tắt màn hình đi, đem ipad ném vào một góc, cũng không đi lý luận với mẹ cô nữa.
Cởi áo khoác ra, cô tiếp tục tính toán chi phí mở cửa hàng mới.
Kết quả, ngoại trừ các khoản vay của cửa hàng hiện tại cùng chi phí hoạt động của cửa hàng cũ, Kiều An phát hiện ra nếu mình mở cửa hàng mới, chính mình không chỉ biến thành kẻ nghèo hèn trong giây lát, mà còn thiếu nợ bên ngoài tới hai mươi vạn.
Cô có chút do dự, cô chịu áp lực vô cùng lớn, nhưng nếu từ bỏ lại thấy không cam lòng.
Cô không từ bỏ mà tính toán lại một lần nữa, nhìn con số âm trên tờ giấy trắng có chút ghê người.
Kiều An chống bút lên trán, rối rắm đến không tưởng.
Một lúc sau, Sở Mịch hấp tấp xông vào: "Thật là, còn muốn tớ đi đường vòng để mua cho cậu cái món Liang Pi (*) này nữa! Người chị em, cũng chỉ có mình cậu thôi! Chỉ có cậu mới dám lớn mật như vậy thôi!"
(*) Liang Pi: là món mì lạnh với nhiều hương vị khác nhau, thường được phục vụ kèm với rau. Sợi mì dài và to được làm từ bột gạo hoặc lúa mì.
Kiều An bật cười: "Hai chúng ta thì còn khách khí cái gì nữa."
Sở Mịch đem túi Liang Pi đặt xuống trước mặt cô: "Cái thứ thực phẩm rác rưởi này, ăn có gì ngon chứ!"
Kiều An bình thường vẫn hay ăn Liang Pi chua cay. Trong các món Thượng Hải mà cô đã ăn, Liang Pi chính là món ngon nhất, không có gì có thể sánh nổi.
"Tại cậu không biết thưởng thức vị ngon của nó thôi." Cô phản bác.
"Vâng cảm ơn!" Sở Mịch trợn trừng mắt, trong nháy mắt liền bị mấy tờ giấy tràn ngập những con số thu hút: "Đang tính toán sổ sách à?"
Kiều An cúi đầu ăn Liang Pi: "Ừ, vừa tìm được mặt bằng khá ổn, ông chủ cũ định đóng cửa hàng nên cho thuê lại."
"Cậu định mở thêm một cửa hàng mới?" Sở Mịch vô cùng hứng thú, cầm tờ lấy lên để xem kỹ hơn.
Kiều An gật đầu: "Hiện tại trong cửa hàng đang hoạt động khá tốt, nhưng lúc đưa hàng sẽ phải đưa đi rất xa. Chi bằng trực tiếp mở thêm một cửa hàng nữa ở đấy, vừa tiết kiệm được năng lượng lại vừa tiết kiệm được nhiên liệu lúc vận chuyển, nhưng chi phí đầu tư ban đầu tốn không ít."
"Bằng với lúc mới bắt đầu." Cô bổ sung thêm.
Ánh mắt Sở Mịch dừng ở con số "-30 vạn" được khoanh vòng tròn ở cuối, vốn định nói một câu: "Ồ, bà chủ lần này chơi lớn quá nha!", kết quả, đành thu lại lời định nói: "Không đủ tiền?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!