Chương 41: Luôn luôn yêu em

Editor: Yuu"Mẹ, con có bạn trai rồi."

Kiều An không thể tưởng tượng nổi.

Cô đã luôn cảm thấy có gì đó rất không bình thường. Rõ ràng ba mẹ cô biết tới sự tồn tại của Phó lão sư, nhưng ngoại trừ việc ba cô chỉ đơn giản hỏi một vài câu về anh, còn đâu cô không thấy họ nhắc gì nhiều.

Không nghĩ là ba mẹ cô làm tới bước này.

Ba Kiều cùng mẹ Kiều liếc nhau, cuối cùng, mẹ Kiều vẫn là người lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: "Kiều An."

Vô cùng nghiêm túc gọi tên cô.

"Kiều An, nếu không tiến tới việc kết hôn, con cũng vẫn là nên quan hệ với người khác sẽ tốt hơn." Câu nói của mẹ Kiều như một nhát búa hung hăng nện vào trong lòng cô.

Cô cứng họng, tưởng rằng chính mình đang nghe lầm.

Ngàn vạn lần không thể tưởng tượng được, cô vẫn luôn cho rằng tam quan nhất chính, không nghĩ ba mẹ cô có thể nói ra những lời như vậy.

"Mẹ, ý mẹ là mẹ với ba phản đối chuyện của con với Phó lão sư?" Kiều An nhìn về phía ba mình, ông lại tránh đi ánh mắt của cô.

Mẹ Kiều mím môi, chọc chọc cánh tay ba Kiều, lúc này ông mới nhẹ giọng nói: "Kiều An, con yêu đương ba mẹ không phản đối, nhưng nếu đối tượng là Phó lão sư, nếu con với cậu ta nghĩ tới chuyện muốn kết hôn, vậy thì nhân lúc còn sớm mà cắt đứt đi."

Kiều An sửng sốt, khó hiểu hỏi lại: "Ba, dù sao thì ba cũng phải cho con một cái nguyên nhân chứ?"

"Lúc trước con với Tần Triệu ở bên nhau, mặc dù lúc đấy tiền đồ không rõ ràng, nhưng ba với mẹ một chút cũng chưa từng phản đối! Vì cái gì đến lượt Phó lão sư, lại biến thành không thể?" Cô thật bình tĩnh hỏi.

Ba Kiều lại nhìn về phía mẹ Kiều, mẹ Kiều khẽ lắc đầu, gương mặt phá lệ vô cùng ngiêm túc.

Kiều An đợi một lúc lâu, cũng không thể nghe được đáp án mà cô muốn nghe.

Cuối cùng, cô xách túi đi lên phòng, nhìn ảnh đại diện trên Wechat của Phó Cảnh Tri đến xuất thần.Hôm sau, Kiều An đi xem cửa hàng mới.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều, vẫn là quyết định không nói với Phó Cảnh Tri về việc ba mẹ cô phản đối chuyện của hai người. Vì việc này, tối qua cô lăn lộn mãi không thể ngủ được, đáng ra chiều nay cô hẹn Phó Cảnh Tri là sẽ tới đón anh lúc anh tan làm. Kết quả, nghĩ tới chuyện ngày hôm qua cô lại rối rắm vô cùng, sáng sớm nay đã nhắn cho anh là mình có việc, không thể tới đón anh được.

Cô sợ chính mình không thể che giấu được, ở trước mặt anh không cẩn thận sẽ lộ ra mọi chuyện.

Xem xong cửa hàng, Kiều An trở về tiệm, cùng Hạ Lan lên ý tưởng về cửa hàng mới, không nghĩ tới chuyện Ha Lan chủ động đề nghị với cô là cô ấy muốn tới làm ở cửa hàng mới.

"Chị Hạ, chị đến đó làm em cảm thấy yên tâm hơn, nhưng nhà chị ở gần đây hơn, muốn đi đến đó cũng mất hơn một giờ." Kiều An thực kinh ngạc nói.

Nói xong, đầu óc cô nhất thời không thông suốt được, một lúc sau mới nhận ra: "Chị Hạ, bởi vì Mục Thừa Dương sao?"

Ánh mắt Hạ Lan trầm tĩnh, trong mắt không chút gợn sóng.

Kiều An nghẹn lời, cười khổ.

"Cũng không hẳn là như vậy, chỗ này đã sớm vào quỹ đạo, chị là không thể ngồi yên được, tới chỗ mới sẽ có cảm giác khác lạ hơn." Hạ Lan mím môi, đáy mắt mang theo một tia cười: "Bằng không em cho chị lên làm cửa hàng trưởng đi."

Kiều An cũng cười theo: "Chị chính là đầu bếp át chủ bài của quán!"

"Kiêm thêm một số chức nữa." Hạ Lan chế nhạo: "Sức lao động hữu nghị, một phần tiền lương cũng có thể mua đứt chị đó."

Kiều An khẽ thở dài, từ tối hôm qua đến nay, rốt cuộc tâm trạng cô cũng tốt lên phần nào: "Được, lúc nào cửa hàng mới khai trương, em sẽ để chị Hạ tới đó làm cửa hàng trưởng."

Hạ Lan gật đầu, dọn dẹp một chút trên quầy thu ngân, ánh mắt một lần nữa dừng trên mặt Kiều An, cô do dự hỏi: "Sao thế? Tâm tình không tốt à?"

"Bị chị nhìn ra sao?"

"Cô nhóc, em bây giờ so với lúc mới quen chị giống nhau như đúc, một chút cũng không thay đổi, nghĩ cái gì đều viết ra trên mặt hết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!