Editor: YuuKiều An đeo đàn tranh trên vai, chậm rãi đi tới tiểu khu nhà Phó Cảnh Tri. Tối nay anh đi dự tiệc, cô tới dạy Chu Hoan đàn tranh.
Nghe nói lớp Chu Hoan định tổ chức một buổi họp lớp, cô ấy cũng nói là mình đang học đàn tranh, khi lớp trưởng mới được chọn nghe thấy vậy, cô ấy liền muốn cô lên sân khấu. Bởi vì cô ấy chỉ là gà mờ nên phải cầu cứu Kiều An.
Hai người hẹn nhau lúc 6 rưỡi, Kiều An đã chọn cho Chu Hoan một khúc vừa đơn giản lại dễ nghe, dự định sẽ giúp cô ấy học xong trong mấy ngày.
Tiểu khu bên này so với khu tây nơi Hứa Nụ giống nhau như đúc, cô đến sớm nửa tiếng, khó có thời gian nhàn rỗi mà ngắm hoa hưởng thụ. Sau đó, cô nhìn thấy cây chi mộc tê đang tỏa ngát hương thơm, cô hứng thú vội vàng chạy tới, dùng camera điện thoại chụp một bức rồi gửi cho Phó Cảnh Tri.
Kiều An: [Phó lão sư, hay là tháng 12 này chúng ta đi Tô Châu một chuyến đi, em muốn uống rượu ủ chi mộc tê ở Tô Châu vào mùa đông.]
Phó Cảnh Tri chưa trả lời lại, Kiều An tìm thấy ảnh trong album được chụp vào năm ngoái lúc cô cùng Sở Mịch và Hứa Nụ uống rượu ủ chi mộc tê ở một trang trại, cũng gửi qua.
Một cơn gió thổi tới, mang theo một chút lạnh lẽo đan xen cùng với mùi hoa ngát hương.
Trong lòng Kiều An có chút rung động.
Điềm Điềm: [Khi nào rảnh, tớ sẽ tới khu vườn nhỏ của nhà cậu để hái chi mộc tê nhé ~ còn cả mấy loài hoa mà lần trước mẹ cậu nói nữa, cũng cho tớ một chậu đi.]
Sở Mịch trả lời lại ngay lập tức: Làm gì? Không phải ở tiểu khu của cậu chi mộc tê có rất nhiều sao.
Kiều An một chút cũng không che giấu, đặc biệt gửi tin nhắn âm thanh qua: "Mang cho Phó lão sư, để ở trong nhà anh ấy."
"Kiều An, cậu nhìn cậu kìa, lúc nào cũng chỉ nói tốt cho đàn ông? Còn phụ nữ thì sao? Cậu xem cậu bây giờ cậu ra cái dạng gì rồi? Lúc nào cũng nhắc tới ba chữ Phó Cảnh Tri." Sở Mịch nói.
Kiều An cười cười, cảm thấy nếu dùng giọng nói để nói thì không được tốt lắm, cô sợ người bên kia sẽ khủng bố cô mất.
Điềm Điềm: [Người có gia thất phải khác!]
Mịch Mịch: [Cút đi, không cho! Cậu tự đi mà mua!]
Điềm Điềm: [Ngày mai tớ sẽ tới nhà cậu.]
Mịch Mịch: [Bùm!]
Kiều An cất điện thoại đi, hướng về phía tiểu khu nhà Phó Cảnh Tri. Mới vừa đi lại gần, thình lình dưới lầu cô thấy một bóng dáng quen thuộc, bên cạnh còn có mấy con mèo nhỏ.
Bước chân dừng lại, cô nhìn qua đó.
Mới hơn 6 giờ chiều, thật ra vẫn còn sớm, mẹ Phó đem theo một ghế nhỏ có thể gập lại, liền như vậy ngồi xuống, trong tay còn cầm theo một bọc cá khô. Đèn đường trong tiểu khu đều bật sáng, mẹ Phó cúi đầu, nụ cười trên mặt vô cùng điềm đạm.
Một màn kia, nhìn thập phần ấm áp.
"Con chào dì." Cô đi lên trước chào hỏi.
Mẹ Phó ngẩng đầu, dường như phản ứng chậm hơn so với mọi ngày một chút, chờ khi thấy rõ thân ảnh Kiều An, nụ cười trên môi bà càng sâu hơn, liền đứng dậy nói: "Chào con, tới tìm Cảnh Tri sao?"
Kiều An đến gần, chỉnh lại túi đàn tranh: "Không ạ, con tới tìm Chu Hoan, tối nay con có hẹn dạy em ấy đàn tranh ạ."
Mấy con mèo nhỏ hồi trước giờ đã biến thành "mèo ú", dường như chúng vẫn còn nhớ Kiều An, chúng tiến đến vây quanh chân cô kêu meow meow. Vì thế, cô vui vẻ vươn tay ra, xoa xoa cằm chúng.
"Hoan Hoan còn chưa về." Mẹ Phó lại một lần nữa ngồi xuống, không nhanh không chậm nói: "Kiều An, con đã ăn cơm chưa?"
"Con ăn rồi ạ." Kiều An ngồi xổm xuống, hơi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt mẹ Phó. Giờ cô mới phát hiện ra, dường như đôi mắt của Phó Cảnh Tri là di truyền từ mẹ anh ấy, đôi mắt hai mí rất sâu, lông mi thật dài, giống như một cây quạt nhỏ. Mỗi lần anh rũ mắt xuống, cô luôn có ý muốn chạm vào lông mi của anh.
Mẹ Phó thấy Kiều An nhìn bà chăm chú như thể cô bị mê hoặc, bà cũng không nói lời nào, kiên nhẫn chờ cô nói. Mấy con mèo lớn đã trở lại, cô lấy từ trong túi ra mấy con cá khô, đặt ở trên cái bát sứ.
Hai người ba con mèo, một người ngồi trên ghế, một người ngồi xổm, thực an tĩnh, lại thực hài hòa.
"Dì, sao hôm nay dì lại tới đây thế ạ?" Kiều An hoàn hồn, có chút ngượng ngùng, cô vươn ngón tay ra cào cào vào đầu con mèo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!