Tại thời điểm gặp thoáng qua Phó Cảnh Tri, Kiều An lặng lẽ nghiêng đầu xem xét một chút, ngoài ý muốn phát hiện ra trên khóe môi của người kia xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt. Nhưng rất nhanh, nụ cười kia như có như không mà biến mất, chỉ còn một sự lạnh lùng xa cách.
Tại sao người đó có thể là Phó lão sư chứ!
Kiều An chột dạ cúi đầu, tim bỗng đập thình thịch.
Sau đó, cô có thể nghe thấy một tiếng thở mạnh của Sở Mịch ở bên cạnh lúc hai người gặp Phó Cảnh Tri.
Cô dường như đã hiểu ra.
"Cậu nói ngày hôm đó Phó lão sư cố ý điểm danh cả lớp?" Do dự một lúc lâu, Kiều An ném gói nguyên liệu lẩu vào trong giỏ, hỏi Sở Mịch, "Còn muốn cậu trả lời câu hỏi?"
Sở Mịch nhớ tới ngày hôm đó, không khỏi kêu lên: "Người chị em, chúng ta có thể không đề cập tới vấn đề này nữa được không?" Nhắc lại chuyện này làm cô chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống thôi.
Kiều An lập tức thay đổi thái độ, truy vấn cô: "Điểm danh cả lớp? Một người cũng không tha?"
Sở Mịch ném gói viên thịt từ trong tay xuống, tức giận nói: "Cậu còn nói nữa là tối nay tớ sẽ không ăn uống đâu, cậu tự xử đi!"
Kiều An vỗ trán, do dự không biết nên nói tiếp hay dừng chủ đề này: "Chỉ có loài heo mới không nhận ra lão sư của mình thôi?"
Sở Mịch không hiểu được Kiều An muốn nói cái gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
"Về sau, giờ học của Phó lão sư cậu vẫn nên thành thật một chút, tớ không giúp cậu ký tên nữa đâu." Kiều An mím môi nói.
Cô thường nói Sở Mịch là người vô tâm, không nghĩ tới chính mình cũng thật tài, không chỉ hủy hoại quyển Độc thư bút ký của anh, còn dám gọi anh là bạn học, càng không ngờ dám ở trước mặt anh giở trò giả mạo chữ ký.
Mặc dù chữ ký giống nhau như đúc, nhưng người sáng suốt vẫn có thể nhận ra được.
Một năm một mười đem chuyện ngày hôm đó với Phó Cảnh Tri kể rõ ràng, Sở Mịch càng nghe càng thấy tinh thần đi xuống, ý cười trên môi nhạt dần, thẳng đến khi lông mày co rúm lại, cô mới hét lên: "Kiều An, cậu không có mắt à?"
Kiều An xấu hổ sờ mũi, theo bản năng muốn đem câu mình hay dùng để giáo dục Sở Mịch nói ra, nhưng lại tự thấy bản thân mình đuối lý: "Tớ đâu có quen biết Phó lão sư của các cậu đâu." Cô còn không nghĩ rằng Phó lão sư của bọn họ lại đến sớm như vậy, còn an tĩnh ngồi phía sau ghi chú Độc thư bút ký.
Khó trách được lúc đấy hai dãy bàn cuối đều trống.
Sở Mịch quay lại hai lần nhìn cô, suy nghĩ một lúc không biết nên nói cái gì: "Bữa lẩu tối nay cậu mời". Nói xong, lại hung hăng lôi kéo giỏ hàng đi mua thêm mấy gói thức ăn nữa.
Hai người xách túi lớn túi nhỏ trở về phòng ngủ, dì quản túc ở dưới lầu thấy Kiều An, lại quay sang nhìn Sở Mịch từ trên xuống dưới, cái cảnh tượng này bà cũng đã quá quen rồi: "Sở Mịch, lại thất tình à?"
Kiều An nhịn cười, Sở Mịch rũ mi mắt xuống, ra vẻ tổn thương: "Dì, em họ con tới ăn cơm chiều với con mà."
Phòng ký túc xá của nghiên cứu sinh luôn lỏng lẻo hơn phòng của sinh viên đại học. Phòng của Sở Mịch luôn phải khóa lại mới dùng được bếp điện. Đại đa số lần "ăn vụng" cô đều mời Kiều An tới, mỗi lần muốn cô trà trộn vào đều lấy lý do là Sở Mịch thất tình, cần được "phụ đạo tâm lý".
Kiều An thản nhiên đem túi đựng đồ lẩu được bọc lại vô cùng kín kẽ đặt trước mặt dì quản túc, cười hì hì nói: "Dì, bọn con mua cơm hộp, lát con với chị con ăn xong sẽ đi luôn." Nói xong lấy từ trong túi Sở Mịch ra một chiếc bánh kem chocolate, "Dì, đây là bánh ở cửa tiệm của con, dì nếm thử xem."
Dì quản túc thấy thế, cũng không yêu cầu cô mở hai túi đồ ra để kiểm tra, như thường lệ lại nhìn Sở Mịch bằng ánh mắt hoang mang.
Cô bé xinh đẹp như thế này, tại sao luôn thất tình?
Phòng của Sở Mịch ở tầng sáu, ba người ngủ một phòng. Trước đây khi phân phòng ngủ, cô ấy là nghiên cứu sinh duy nhất trong lớp bị sót lại, nên đành phải sắp xếp cho cô ấy ở chung phòng với mấy nữ sinh lớp bên cạnh.
Lúc này phòng bị khóa ở bên trong, Sở Mịch đứng trước cửa gọi một tiếng, cửa phòng nhanh chóng được mở ra, sau đó lại nhanh chóng được khép lại.
"Vừa đúng lúc nước sôi." Người đang nói chuyện chính là Thanh Thanh, cô bạn cùng phòng của Sở Mịch, "Bà dì đó không phát hiện ra các cậu "nhập cư trái phép" đồ nấu lẩu chứ?"
Một cô bạn khác là Hiểu Sầm đang khéo léo mở nắp nồi lên, hơi nóng từ trong nồi bốc ra, cười nói: "Tớ khẳng định là không bi phát hiện, trăm lần cậu ấy đều lấy cớ là thất tình, cô gái đáng thương, mỗi tháng đều thất tình một lần."
Bị mọi người trêu ghẹo, ngược lại Sở Mịch chẳng để tâm, mở hộp dimsum mà cô nhờ Tiểu Triệu lấy ở cửa hàng của Kiều An ra: "Tớ đã phải đánh đổi cả sinh mệnh của mình bằng hộp bánh kem, thật hiếm khi được bà chủ của chúng ta chiêu đãi, các cậu đừng khách khí."
Kiều An nghe vậy trợn trừng mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!