Chương 38: Ra mắt trưởng bối

Editor: YuuBuổi trưa thứ tư, Kiều An định đem bánh kem tới cho mẹ Phó. Chiếc bánh đã được đặt vào tuần trước, mẹ Phó còn nói anh sẽ tới trả tiền, không nghĩ tới, giữa trưa hôm nay anh thực sự tới, còn không nói trước với cô. Không những tiền đã được gửi vào tài khoản của cô, anh còn muốn cùng cô đi đưa bánh kem.

Kiều An đột nhiên cảm thấy lúng túng.

"Phó lão sư, hay là em không đi nữa nhé?" Thật ra cô chỉ nghĩ là đi giao hàng thôi, không ngờ, anh lại nghĩ ngược lại, muốn đưa cô về ra mắt mẹ.

Kiều An do dự: "Anh mang về cho dì nhé?"

Phó Cảnh Tri xách túi bánh kem lên, tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà ôm cô vào trong lòng: "Không phải em muốn tới gặp mẹ anh sao?"

Kiều An gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy rối rắm vô cùng, lông mày cau có lại.

"Mẹ anh rất dễ gần, sẽ không làm em sợ đâu." Phó Cảnh Tri nói thêm: "Chỉ cần anh thích, mẹ anh cũng sẽ thích."

Kiều An đỏ mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Giây tiếp theo, cô ngẩng đầu, nắm chặt lấy cổ áo anh: "Cũng? Có bao nhiêu cô gái lọt vào mắt anh chứ? Em có nên tới quảng trường để xem thử không?"

Tay phải Phó Cảnh Tri còn đang cầm túi bánh kem, nghe cô nói vậy, lập tức giơ hai tay lên che tai lại.

Hộp bánh kem trong tay anh khẽ lung lay.

"Trước tiên." Anh cười giải thích: "Anh không phải người lãng mạn, trước kia chưa từng nhìn trúng ai."

"Bậy bạ!" Kiều An chu môi, kéo tay Phó Cảnh Tri xuống: "Các nữ sinh ở học viện Công Quản thì sao."

Phó Cảnh Tri đổi túi bánh kem sang tay trái, tay phải của anh cầm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, gắt gao giữ chặt trong lòng bàn tay.

Xúc cảm ấm áp truyền đến làm trái tim anh cũng ấm áp theo.

"Nhưng vợ anh quản nghiêm lắm, cho nên anh đảm bảo sẽ không liếc mắt nhìn một ai cả." Anh nói lời thề son sắt.

Giọng nói rất bình tĩnh nhưng lại bùm bùm như một chùm pháo hoa ở tai, Kiều An ngẩn người ra, lúc cô hoàn hồn lại thì nhận ra tay mình bị anh cào cào hai cái. Đặc biệt ngứa, đặc biệt tê, đến nỗi má cô cũng bắt đầu nóng lên.

Cô rời mắt, quay sang nhìn nơi khác: "Miệng rất ngọt." Giọng nói thầm vô cùng nhẹ nhàng, nụ cười trên môi cũng không thể áp chế được.

Vì thế, cứ như vậy bị Phó Cảnh Tri kéo đến ngồi trên xe anh, xe vừa khởi động, trong xe liền vang lên bài hát "Sau này" của Lưu Nhược Anh, nghe như là bản ở buổi biểu diễn live.

"Phó lão sư, anh thích Lưu Nhược Anh sao?" Kiều An tò mò, từ lúc lên xe đến giờ mp3 ở xe đều mở nhạc của Lưu Nhược Anh.

Phó Cảnh Tri xoay vô lăng, vươn tay ra định tắt mp3 đi. Kết quả, vừa mới chạm vào, nghĩ nghĩ, anh lại thu tay về: "Không phải anh, là mẹ anh thích."

Kiều An càng ngạc nhiên hơn: "Em còn nghĩ dì sẽ thích Đặng Lệ Quân."

Phó Cảnh Tri nhìn cô, nhìn thấy đôi mắt đang mở lớn của cô, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, rất muốn giơ tay ra che mắt cô lại: "Không, mẹ anh còn thích cả Phí Ngọc Thanh nữa."

"

"Ngàn dặm xa cách" với "Một nhành mai" sao?" Đúng lúc đấy đoạn cao trào của bài "Sau này" vang lên, vô cớ có chút bi thương, Kiều An chần chừ: "Em đổi bài nhé?"

Phó Cảnh Tri rút usb ở mp3 ra, sau đó mở radio.

"Mẹ anh thích nhất là "Ngàn dặm xa cách"." Anh mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng, phảng phất có thể khiến người ta chết đuối ở trong.

Kiều An cũng cười tươi: "Mẹ em cũng thế." Sau đó lặng lẽ ấn nút mở cửa sổ phụ, hít thở không khí.

Thiếu chút nữa là không thể thở được rồi.

Phó Cảnh Tri liếc mắt qua nhìn, khẽ cắn môi dưới: "Vậy thì tốt rồi, khẳng định sau này hai mẹ có thể nói chuyện với nhau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!