Editor: YuuNhững từ ngữ như muốn chọc ngoáy vào tâm trí Kiều An, cô cảm thấy cô gái này thật sự phiền phức mà!
Cô hít sâu, vừa định trả lời thì Nhạc Tư Dư lại hỏi tiếp: "Cô cảm thấy thế nào?" Ánh mắt hàm chứa ý cười, bình tĩnh nhìn người trước mặt.
Lời nói này càng khiến người khác muốn nghiến răng nghiến lợi lại.
Nhưng lạ thay, sự tức giận trong lòng Kiều An đột nhiên tan biến.
Cô suy nghĩ, rồi chợt hiểu ra.
Cô cũng hạ giọng: "Chúc cô may mắn." Nụ cười vô cùng ý vị.
Nụ cười trên môi Nhạc Tư Dư cứng đờ lại, ngay sau đó, cô ấy lại cười với Kiều An, nụ cười vô cùng chân thành.
Dường như cô ấy đã có được đáp án mà mình muốn.
"Tôi với Cảnh Tri không phải mối quan hệ tình cảm nam nữ." Cô ấy thở ra một hơi, lại nhanh chóng khôi phục lại khí chất ôn nhu của một phát thanh viên trước mặt công chúng: "Bài đăng trên diễn đàn không liên quan đến tôi."
"Ừ, tôi biết." Kiều An gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Phó Cảnh Tri một cái.
Anh đang xem điện thoại, mày khẽ cau lại.
Nhạc Tư Dư duỗi tay gõ hai cái lên bàn, trầm ngâm nói: "Kiều An, chúng ta cạnh tranh công bằng, có được không?"
Kiều An kinh ngạc, không có chút yếu thế nào nhìn cô ấy chằm chằm.
"Chúng ta tự dựa vào năng lực của bản thân, không can thiệp vào chuyện của nhau. Nếu cô trở thành bạn gái của Cảnh Tri, tôi sẽ rút lui, lui đến sạch sẽ, ngược lại cô cũng thế, cô thấy sao?"
Nhạc Tư Dư hơi mím môi, ánh mắt sáng quắc. Kiều An cùng cô ấy bốn mắt nhìn nhau, cô có thể thấy rõ một tia yếu ớt cùng dịu dàng trong đáy mắt cô ấy, còn có vài phần chân thành.
Cũng chính lúc này, Kiều An mới nhận rằng, hai người họ là tình địch của nhau. Khó tránh khỏi lần cô tình cờ nhìn thấy Nhạc Tư Dư ở trung tâm thương mại, cô chỉ cần nhìn một cái cũng nhận ra được đối phương thích Phó Cảnh Tri, ngược lại so với lần đầu tiên gặp cô phát thanh viên này đi cùng với Phó Cảnh Tri tới tiệm, cô lại không nhận ra điều đó, chỉ là mải ngắm sắc đẹp của mỹ nữ.
"Được." Cô thản nhiên ứng chiến.
Nhạc Tư Dư dường như vừa lòng, xách túi đồ lên, đi tới chỗ Chu Hoan.
"Chị đi trước đây, lần tới mời em ăn cơm sau nha." Cô thuận tay cầm túi mỹ phẩm mà Chu Hoan mua giúp cô.
Chu Hoan luyến tiếc không rời: "Được ạ, được ạ." Nghĩ đến chuyện của Phó Cảnh Tri và Kiều An, cô ấy nhanh chóng buông tay.
Nhạc Tư Dư nhìn Phó Cảnh Tri gật đầu, tiêu sái rời đi.
Nhà hàng Tứ Xuyên nằm đối diện trung tâm thương mại, người giao hàng đem đồ tới rất nhanh, Kiều An cùng Phó Cảnh Tri nhanh chóng mở cơm hộp ra: "Phó lão sư, anh không ăn cay phải không?"
Món Chu Hoan chọn đều là những món cay.
Phó Cảnh Tri rút đũa ra, "bang" một tiếng, đũa bị gãy đôi. Kiều An nhướng mày, sau đó cười rộ lên.
"Có thể ăn một chút." Anh yên lặng buông đũa.
Thật ra anh muốn nói là tùy người nên anh mới như vậy.
Kiều An đưa đũa của mình cho Phó Cảnh Tri, lại lấy đôi đũa mình vẫn thường dùng trong ngăn tủ ra: "Trước kia không nhận ra." Cô nói.
Chu Hoan bật mí: "Anh em còn rất nhiều bí mật đó."
Cẳng chân liền bị đạp vào, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, lại hung hăng đạp lại.
Nghe Chu Hoan nói vậy, Kiều An lại nghĩ tới Nhạc Tư Dư, bọn họ là thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm, thật là có chút ghen tỵ. Nhưng nhiều năm như vậy rồi, hai người bọn họ như thế nào có thể duy trì mối quan hệ bạn bè? Thậm chí còn không nhận ra tâm tư của Nhạc Tư Dư?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!