Chương 29: Phó Cảnh Tri và Nhạc Tư Dư đang hẹn hò?

Buổi tối, Hoa Sầm đi siêu thị mua thùng bia, sau đó đến cửa hàng nướng BBQ mua xiên nướng đem về phòng. Đã lâu không uống bia, Sở Mịch hỏi mượn nhà trọ cờ cá ngựa, muốn Phó Cảnh Tri chơi cùng.

Hoa Sầm nói Phó lão sư chơi cá ngựa vận khí cực kém.

Sở Mịch còn muốn trêu đùa với tâm tư của Phó Cảnh Tri, lại đưa tới một cái đề nghị: "Mọi người thắng đều có thể hỏi người thua cuộc một vấn đề, có thể trả lời hoặc là không, nhưng nếu không trả lời thì phải uống bia, uống hết một lon bia."

Sở Mịch mà điên lên thì không ai có thể chơi được với cô ấy, Kiều An sợ cô ấy làm loạn, vội chạy tới ngăn cản.

Không nghĩ tới, cô ấy trực tiếp nhìn Phó Cảnh Tri bằng ánh mắt vô cùng khiêu khích: "Phó lão sư có chơi không? Có dám chơi không?"

Lúc đó, Phó Cảnh Tri đang đứng ở ban công hóng gió, anh nghe thấy Sở Mịch hỏi chuyện, chậm rãi xoay người lại. Sao trên trời chiếu xuống, cặp mắt tỏa ra sự ấm áp như ngọn đèn dầu trong phòng, nụ cười ở trên môi, so với ánh trăng còn nhu hòa hơn.

"Chơi." Anh nói.

Sở Mịch nhanh chóng bày bàn cờ ra, ai ngờ, ngay lần đầu tiên Phó Cảnh Tri đã xúc được ô 6.

"Không phải anh nói Phó lão sư vận khí kém sao? Người khác đều đã đi xong bốn quân cờ, thầy ấy còn không có tới một con 6!" Sở Mịch tức giận nói.

Hoa Sầm đưa xúc xắc cho cô, đôi mắt dừng trên mặt Phó Cảnh Tri ngó ngó: "Đại khái là cậu ta gặp được nữ thần may mắn đó!"

Đôi chân ở dưới bàn trà hung hăng bị đạp một cái, Hoa Sầm đang cười tươi đột nhiên ngưng bặt, nhẫn nhịn chịu đựng: "Tới lượt em đó, Sở Mịch."

Kiều An hoài nghi nhìn qua, Phó Cảnh Tri vẫn bình tĩnh uống bia, không lộ thanh sắc. Có lẽ là nhận thấy ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu, bốn mắt không phòng bị mà nhìn nhau, anh bỗng nhiên nhìn cô cười.

Nhợt nhạt, mang theo chút dung túng.

Cũng không biết có phải hay không hay là cô nhìn lầm nữa.

Liên tiếp chơi mấy ván, người được xưng vận khí kém cỏi là Phó Cảnh Tri chưa thua một lần nào, còn Sở Mịch chơi năm lần thì thua ba lần. Liên tiếp uống vài lon bia, thần sắc cô ấy đã có chút mê ly.

"Bọn tôi về trước, các em nghỉ ngơi đi." Phó Cảnh Tri thấy vậy kéo Hoa Sầm về phòng.

Kiều An ngượng ngùng cười cười, kéo con ma men Sở Mịch đứng lên, giục cô ấy đi tắm rửa.

Sở Mịch mơ mơ màng màng ca hát ở trong phòng tắm, Kiều An canh ở ngoài mở điện thoại ra.

Kiều An: [Phó lão sư, ngày mai hai người đi lúc nào?]

Vừa nãy Phó Cảnh Tri có nói, ngày mai anh và Hoa Sầm sẽ trở về.

Phó Cảnh Tri: [Buổi sáng ngày mai sẽ trở về, tháng 8 ở Vân Nam là mùa mưa, nếu không về sớm chút, sợ trên đường gặp lún, ảnh hưởng đến việc dạy học.]

Trong phòng tắm, tiếng ca hát của Sở Mịch bỗng nhiên ngưng bặt, Kiều An chạy nhanh tới gõ cửa: "Người chị em, Sở Mịch!"

"Tớ đây, đừng làm ồn nữa!" Giọng nói mềm mại vô lực vang lên, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ sự bá đạo thường ngày.

Kiều An nhẹ nhàng thở phào, nhắn lại cho Phó Cảnh Tri: Ngày mai tôi sẽ tiễn hai người.

Phó Cảnh Tri: [Được.]

Sở Mịch tắm xong mở cửa ra, đêm nay cô ấy không gội đầu, chỉnh lại vạt áo ngủ của mình, sau đó trực tiếp leo lên trên giường. Kiều An mặc kệ cô ấy, cho cô ấy thoải mái chọn tư thế ngủ, sau đó đắp chăn đàng hoàng.

"Kiều An." Sở Mịch nằm bò ra, ôm lấy chăn.

Kiều An đi tới bên cạnh giường, khom lưng cúi đầu nhìn cô ấy: "Hả?"

Sở Mịch mở to mắt, nhìn cô, lộ ra nụ cười: "Người chị em, Phó Cảnh Tri khá tốt."

Kiều An cứng đờ người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!