Phó Cảnh Tri cầm điện thoại tìm kiếm tín hiệu ở khắp nơi. Điện thoại truyền đến tiếng nói chuyện đứt quãng của Chu Hoan, làm anh hoàn toàn không nghe rõ rốt cuộc cô ấy đang nói gì. Ngay cả Kiều An ở trên màn hình cũng không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt cô.
Đáy lòng đột nhiên truyền đến một trận nôn nóng.
Nửa tháng qua, rốt cuộc anh cũng được nhìn thấy mặt cô một lần, tín hiệu ở trên núi quá kém, như thế nào cũng không thể truyền đến được một hình ảnh bình thường.
Sau một lúc tìm kiếm, màn hình trước sau đều đen tối, Phó Cảnh Tri quyết định từ bỏ.
"Cảnh Tri?" Nhạc Tư Dư trơ mắt nhìn anh rời khỏi nơi diễn ra lửa trại, một lúc lâu cũng không thấy về, cô ấy quyết định đi tìm anh.
Màn hình trong nháy mắt lại sáng lên.
Sau đó, Phó Cảnh Tri thấy rõ nét mặt sững sờ và kỳ lạ của cô.
Trong lòng rùng mình.
Chu Hoan: "Tín hiệu kém quá, cúp máy đây."
Mới vừa nói xong, trên màn hình biểu hiện video trò chuyện đã kết thúc.
Dòng chữ "không có dịch vụ" hiện lên ở góc trái điện thoại, thậm chí tín hiệu E cũng bị cắt đứt luôn.
Phó Cảnh Tri nhìn chằm chằm điện thoại, cũng không biết là tiếc nuối hay là phiền muộn nữa.
Nhạc Tư Dư đi tới, quan sát anh: "Nói chuyện video với Chu Hoan sao?"
Phó Cảnh Tri khởi động lại điện thoại lần nữa, giao diễn vẫn hiện mấy chữ "không có dịch vụ" như cũ, đành phải thôi.
"Ừ, nói chuyện video với cô ấy." Hai tay anh đút trong túi quần, ở Thượng Hải thế nào cũng không thể nhìn thấy bầu trời đầy sao như thế này: "Sao lại tới đây?"
Tối nay, Nhạc Tư Dư cùng tổ biên tập đi lấy tin tức xong quay trở lại đây, nói là tranh thủ nghỉ phép tới đây tham quan cùng học tập.
Phía sau truyền đến những tiếng cười, còn có tiếng nói của bọn trẻ đang chơi đùa nữa.
Phó Cảnh Tri nhịn không được cong môi lên.
Nhạc Tư Dư nhìn qua, tim chợt đập nhanh hơn.
Cô ấy bước tới hai bước, ngồi trên mặt đất, sau đó, cô ấy ngẩng đầu lên, dễ dàng nhìn thấy rõ sắc thái trong đáy mắt anh.
Ấm áp lại vô cùng dịu dàng.
Anh vẫn luôn như vậy, nhìn bề ngoài có vẻ nghiêm túc, nhưng đối với người khác lại rất dịu dàng, săn sóc.
Nhạc Tư Dư nhìn theo hướng Phó Cảnh Tri nhìn, trong thành thị không thể nhìn thấy sao trời, lộng lẫy lại bắt mắt: "Trung tâm tin trức và truyền thông của quận sẽ làm một báo cáo về hỗ trợ giảng dạy, em vì nhờ chú em mở cửa sau, nên cùng tới đây xem."
Chú của cô ấy vừa đúng lúc là thư ký của trung tâm tin tức.
"Em mỗi lần đều xem rất kỹ những thứ anh đăng trên "vòng bằng hữu", hơn nữa video của anh hấp dẫn nên mới tới đây." Cô ấy tuy nói đùa, nhưng ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc.
Trong mắt cô ấy, Phó Cảnh Tri thay đổi rất nhiều. Đặc biệt gần đây trong lòng cô ấy luôn bị sự nôn nóng và bất an vây quanh, cô ấy bắt đầu nghi ngờ không biết chính mình nhiều năm trước có phải đã làm sai chuyệb gì đó không.
Phó Cảnh Tri cũng ngồi xuống theo: "Sinh hoạt ở đây vất vả hơn em tưởng rất nhiều." Giọng nói của anh vô cùng nhẹ nhàng.
Nhạc Tư Dư nhíu mày, trừng mắt nhìn anh: "Phó lão sư, em đâu phải là người như vậy đâu."
Anh chỉ cười, không nói lời nào.
Nhạc Tư Dư bĩu môi, lấy điện thoại ra chụp ảnh sao trời: "Anh xem, so với lúc em ở Pháp đẹp hơn nhiều." Đem điện thoại đưa qua, cô ấy cùng Phó Cảnh Tri ngồi cực gần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!