Do vào kỳ nghỉ hè nên tiệm bánh ngọt có rất nhiều khách, Kiều An phải thuê thêm ba người phục vụ nữa. Hôm nay là ngày đầu tiên các cô ấy tới làm việc, cô phải huấn luyện cho bọn họ. Giải thích xong hết công việc, cô nhìn màn hình điện thoại, đã 11 giờ 8 phút rồi.
Vì thế, cô để các cô gái nói chuyện với nhau, còn mình thì ngồi ở quầy thu ngân, mở Wechat ra.
Quả nhiên, vài phút trước Phó Cảnh Tri lại đăng trạng thái mới trên "vòng bằng hữu".
Là một video ngắn, trong video có mười mấy đứa trẻ con đang nhảy dây cao su.
Khóe môi Kiều An nhếch lên không chút kìm chế, nghĩ nghĩ, vẫn thả yêu thích cho anh, rồi để lại thêm một bình luận: Phó lão sư không nhảy cùng sao?
Cô tưởng tượng một chút về bộ dạng Phó Cảnh Tri nhảy dây cao su, vô cùng buồn cười.
Không ngờ, nụ cười chưa kịp thu lại, Wechat lại vang lên hai tiếng, là tin nhắn của Phó Cảnh Tri.
Phó Cảnh Tri: [Tôi sẽ không nhảy.]
Phó Cảnh Tri: [ / video ]
Kiều An mở video ra, vẫn là video bọn trẻ đang nhảy dây cao su, chỉ là ngắn hơn so với video đăng trên "vòng bằng hữu" mười phút. Có vẻ là video do lão sư khác quay, vài giây cuối Phó Cảnh Tri ngồi ở trên ghế dài, mỉm cười nhìn bọn trẻ chơi đùa.
Hết video, cô lại xem lại video, ở cuối video lại thấy Phó Cảnh Tri, lặp đi lại lại mấy lần.
Một màn đó, cô cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Sau đó, Kiều An theo lệ thường hỏi han về chuyện dạy học của anh. Có qua có lại, hàn huyên ba năm phút, sau đó hai người đều dừng lại vì có việc bận.
"Chị, trưa nay ăn gì bây giờ?" Tiểu Triệu mở danh sách các món ăn ra hỏi.
Kiều An ở trước máy tính xem đơn hàng, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: "Tùy mọi người, trưa nay chị mời mọi người ăn."
Đôi mắt Tiểu Triệu sáng lên: "Em sẽ chọn món đắt nhất." Nói xong, cầm điện thoại đi hỏi mọi người ăn gì.
Kiều An không nhịn được mà bật cười, ngón tay không cẩn thận lại một lần nữa bấm vào khung chat với Phó Cảnh Tri.
Gần đây tần suất anh đăng lên "vòng bằng hữu" nhiều hơn trước rất nhiều, gần như trưa nào anh cũng đăng lên một cái, buổi chiều lại thêm một cái nữa, thỉnh thoảng vào buổi tối, nếu trường học có hoạt động, anh sẽ lại đăng thêm một cái nữa. Đa số thời điểm, anh đều đăng ảnh chụp, có khi là chương trình dạy học ngày hôm đó được viết trên bảng đen, có khi anh chia sẻ một cuốn sách nào đó, một vài lúc sẽ đăng video như lúc nãy, tất cả đều là hoạt động giải trí sau giờ học của bọn trẻ con.
So với sự trầm tĩnh trên "vòng bằng hữu" ba tháng trước, quả thật là rất bất ngờ.
Đặc biệt khi xem "vòng bằng hữu" của Phó Cảnh Tri, mặc dù Kiều An không đến nơi anh dạy, nhưng dường như cô có cảm giác mình đang ở đấy mỗi ngày. Mà cô cũng có thói quen mỗi ngày sẽ xem "vòng bằng hữu" của anh, nếu cô thấy có cái gì đó thú vị, cô sẽ không nhịn được mà trêu chọc anh vô cùng bí mật, anh có khi cũng sẽ trực tiếp gửi cho cô những video không được đăng trên "vòng bằng hữu".
Vì thế, đã từng không cùng anh nói chuyện nhiều lắm, thậm chí trên khung chat còn có chỗ trống, bởi vì gần đây thường xuyên nói chuyện, nên khung chat giữa hai người lại được lấp đầy.
Đột nhiên nghĩ gì đó, Kiều An lướt xem nội dung nói chuyện phía trên, nhìn thấy cuộc trò chuyện với Phó Cảnh Tri sau khi tới Lệ Giang, ngón tay mới dừng lại.
Phó Cảnh Tri: [Buổi chiều đến Ninh Lang, mấy lão sư chúng tôi sẽ mua đồ dùng cho bọn trẻ, buổi tối cùng nhau mang tới khu dạy học ở trên núi. Em có muốn tôi mua giúp cái gì không?]
Kiều An: [Được, giúp tôi mua một phần được không?]
Phó Cảnh Tri: [Có thể.]
Kiều An: [Tôi chuyển tiền qua Wechat nhé?]
Phó Cảnh Tri: [Chuyển qua Alipay đi, Alipay là số của tôi, nhớ nhé.]
Sau đó, là một dãy số.
Kiều An nhớ rõ lúc ấy mình nhìn chằm chằm những con số trên màn hình đến xuất thần, lúc sau ma xui quỷ khiến thế nào, trực tiếp lưu vào danh bạ.
Là số điện thoại của Phó Cảnh Tri.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!