Chương 21: [Tại sao tớ và Phó lão sư không thể ở bên nhau chứ?]

Hoàn cảnh lúc này có chút ngoài ý muốn, Kiều An sững sờ nhìn.

Con mèo con bị cá khô chọc vào bất mãn kêu lên, nó lắc lắc đầu, muốn đem cá khô rời đi.

Mẹ Phó bị tiếng mèo kêu thu hút, mắt thấy con mèo con xoay vài vòng cũng không lấy được con cá khô, nhịn không được cười lớn lên.

Kiều An càng thêm quẫn bách, lặng lẽ thả tay ra cho con mèo gặm miếng cá: "Con chào dì." Cô đứng lên chào hỏi.

"Chào con." Mẹ Phó đi tới, trên mặt nở một nụ cười ôn hòa: "Con là bạn của Cảnh Tri sao?" Vừa nói vừa nhìn Kiều An.

Xem xét vô cùng kỹ lương, cô bé này thật hiền lành.

Sắc mặt Kiều An hơi căng thẳng, cô đứng thẳng lưng: "Vâng, con là bạn của Phó lão sư, dì cứ gọi con là Kiều An."

Mẹ Phó gật đầu: "Kiều An, lên nhà uống cốc nước chứ?"

Phó Cảnh Tri sợ Kiều An xấu hổ, định nói giúp cô một câu, không ngờ, cô lại thoải mái nói: "Được ạ."

Mọi người cùng đi lên tầng, Nhạc Tư Dư trước sau đều đi theo bên cạnh mẹ Phó, cũng không tỏ ra quá thân mật, cũng không nhìn lén biểu hiện có phần không đúng giữa Phó Cảnh Tri và Kiều An.

Đĩa trái cây trên bàn trong phòng khách chưa được ai động tới, mẹ Phó thấy được, đưa tay cầm lên, lắc đầu cười nói: "Cảnh Tri, là con làm sao? Cắt thành như vậy, còn dám đem ra cho Kiều An?" Bà không lưu tình mà quở trách con trai mình.

Phó Cảnh Tri cười trừ, ngữ khí cũng mềm đi đôi chút: "Mẹ, mẹ phải giữ mặt mũi cho con trai mình chứ."

Kiều An nhìn thấy một màn này thì thấy buồn cười vô cùng. Cô phát hiện ra Phó lão sư bây giờ thần sắc vô cùng dịu dàng, đối mặt với mẹ mình, anh rõ ràng cười nhiều hơn.

Rồi sau đó, ánh mắt cô dừng trên người mẹ Phó.

Mẹ Phó thực sự rất gầy, mái tóc ngắn đến ngang cằm, nụ cười nhân hậu luôn thường trực trên môi, gương mặt không biết vẫn luôn gầy như vậy hay vì lí do nào, hiện ra rõ ràng dấu vết của năm tháng.

Nhìn có chút gì đó già dặn hơn nhiều so với những người đồng trang lứa.

Cô còn phát hiện ra trong lúc nói chuyện, mẹ Phó luôn nhìn chằm chằm miệng của đối phương. Có điểm kỳ lạ, nhưng ánh mắt kia lại không làm người khác cảm thấy không thoải mái.

Mẹ Phó trộm ngắm cô gái đang cười tươi bên cạnh con trai, muốn đem đĩa trái cây tới phòng bếp cắt gọt lại, liền bị Phó Cảnh Tri ngăn lại: "Mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi đi ạ."

Nhạc Tư Dư thấy thế, duỗi tay ra cười nói: "Lão sư, anh cứ để đấy, để em."

Cô ấy là học sinh của mẹ Phó, quan hệ rất tốt, ngần ấy năm trôi qua, vẫn giống như khi nhỏ luôn gọi anh là lão sư, một chút cũng không thay đổi.

Thay vào đó, Kiều An vẫn không nghĩ tới quan hệ giữa Nhạc Tư Dư và bọn họ lại là quan hệ như thế này.

Cô mở điện thoại, tìm đến tên Chu Hoan.

Kiều An: [Hôm khác chị tới dạy sau nhé?]

Chu Hoan gần một phút vẫn chưa trả lời lại, Kiều An lại nhìn điện thoại lần nữa, do dự không biết có nên gọi điện thoại không. Ngón tay đã chạm vào nút gọi, lơ đãng nhìn thoáng qua, cô nhìn thấy Phó Cảnh Tri đang nhắn tin trên điện thoại. Anh hơi nhướng mày, có vẻ là gặp phải một chuyện gì đó khó giải quyết.

Vì thế, cô càng kiên định định rời đi trước.

Mẹ Phó nhìn bàn trà có phần bừa bộn, bà thu dọn một hồi, sau đó nói: "Kiều An, chiêu đãi con không chu toàn rồi." Giọng nói hàm chứa ý cười ấm áp.

Kiều An càng ngượng ngùng hơn: "Không có ạ, Phó lão sư rất tốt ạ."

Vừa dứt lời, thiếu chút nữa muốn cắn đứt đầu lưỡi.

Cô thầm nghĩ điều này hai lần, lời nói này có gì đó kỳ quái, khiến cô nói không nên lời.

Vừa đúng lúc điện thoại vang lên, là Chu Hoan nhắn lại cho cô: Em xin lỗi, công việc của em ở bên này còn chưa xong, lần sau em nhất định sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ chị!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!