Chương 18: Không nghĩ Phó lão sư nghiêm túc lại có mặt hài hước như vậy (1)

Kiều An cùng người phục vụ xác nhận lại bàn ăn đã được đặt, mới vừa đi tới gần được hai bước, bước chân chợt dừng lại.

Dường như có một ngáo nước lạnh đổ ập xuống đầu cô vậy.

Cái này là thủy nghịch ư?

Cô đứng yên tại chỗ, có chút do dự.

"Bàn 16 là vị trí thứ ba bên tay trái." Người phục vụ luôn đi theo cô nãy giờ dùng giọng nói buồn bực mà nhắc lại một lần nữa.

Kiều An hoàn hồn, hơi nghiêng đầu, lại một lần nữa bắt gặp ánh mắt kia, bình tĩnh, lạnh lùng, không một gợn sóng.

Có gì đó giống lần đầu tiên hai người gặp nhau, Phó Cảnh Tri cũng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.

"Phó lão sư, thật trùng hợp." Kiều An hít sâu, nỗ lực làm giảm nhịp đập tim mình.

Kết quả, không cách nào làm nhịp tim trở lại bình thường được.

Một giây trước cô còn nói trong nhà có việc, giây tiếp theo liền ở đây đi xem mắt, chắc không có ai như cô.

Quả nhiên là không thể nói dối mà.

Phó Cảnh Tri quay đầu, không nhìn cô nữa: "Ừ, thật trùng hợp." Nhưng vẫn là luyến tiếc nhìn cô thêm một lần nữa.

Tuy anh đang cười, nhưng nụ cười lại vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt cũng lạnh nhạt, ngữ khí lại càng lạnh nhạt hơn.

Tâm trạng Kiều An trùng xuống một chút, không biết phải làm sao.

Mục Thừa Dương mỉm cười đánh giá thái độ của hai người: "A, hai người có quen biết sao?" Làm bộ làm tịch hỏi một câu.

Liền bị Phó Cảnh Tri hung hăng trừng mắt một cái.

Mục Thừa Dương cười mỉa, hếch cằm lên, ý bảo anh theo đúng kế hoạch ngồi ra bàn phía sau.

Phó Cảnh Tri lại không nhúc nhích, Kiều An cũng không nhúc nhích. Người phục vụ đứng ở bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm hai nam một nữ trước mặt, trong đầu xuất hiện lên mấy tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình.

Thực mau, Phó Cảnh Tri đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía bàn 17 mà họ đã đặt trước theo đúng dự tính. Anh chân dài đi tới vài bước, vỗ vỗ bả vai Mục Thừa Dương, đi về phía đằng sau, lại đột nhiên xoay người, tay phải dùng sức đẩy Mục Thừa Dương vào ghế trong, ngồi xuống bên cạnh anh ta.

"Đau." Mục Thừa Dương kêu lớn lên, cánh tay đau muốn chết, khẳng định là cố ý dùng sức mà.

Kiều An xấu hổ nhìn cảnh tượng trước mắt, cười ngượng ngồi vào vị trí lúc nãy của Phó Cảnh Tri, cô không nghĩ tới sẽ ngồi đối diện với hai người đàn ông trong tình huống như thế này.

"Xin chào, Kiều An." Mục Thừa Dương ra hiệu cho người phục vụ đi trước, chủ động cầm bình nước lên rót nước cho cô: "Tôi là Mục Thừa Dương."

Một cốc trà lúa mạch còn nóng được đưa tới trước mặt cô, trên bàn còn có hai cốc trà nữa.

Kiều An thở dài, sau đó hơi đứng dậy, đưa tay tới trước mặt Phó Cảnh Tri: "Xin chào, tôi là Kiều An." Lời nói là đối với Mục Thừa Dương.

Cô phát hiện ra tối nay Phó lão sư có chút lạnh lùng, mi mắt cũng chưa từng dựng lên.

Thật không quen chút nào.

Mục Thừa Dương nhìn Phó Cảnh Tri đang theo dõi bên cạnh, khóe môi nhếch lên: "Kiều An, chúng ta đã từng gặp qua, không biết cô có nhớ không?"

Kiều An kinh ngạc, nhìn qua.

Mục Thừa Dương mặc một bộ vest, diện mạo nho nhã, nghe nói anh ta là kỹ thuật viên IT.

Cô cố gắng nhớ lại, xác định chính mình cùng với người trước mặt không có quen biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!