Tháng 6 trời càng thêm oi bức, Phó Cảnh Tri cầm quyển sách giáo khoa, vội vã đi về phía lớp học. Buổi sáng, trưởng khoa tìm anh có việc gấp, chờ bọn họ nói xong thì chuông vào học đã vang lên.
Đi vào phòng học, tiếng cười đùa giỡn liền dừng lại.
Uy lực của Phó lão sư vẫn đáng sợ như vậy.
Sinh viên trong lớp âm thầm kinh ngạc, bình thường Phó lão sư luôn tới phòng học trước tiên, nhưng hôm nay lại muộn gần 5 phút lận.
Phó Cảnh Tri đứng trên bục giảng, không vội vàng bắt đầu giờ học, hôm nay anh cũng vẫn đeo microphone: "Xin lỗi, hôm nay tôi đến muộn." Giọng nói trầm thấp mang theo điểm khàn, nhưng ngữ khí vẫn vô cùng nghiêm túc.
Lặng lẽ hít sâu, nhanh chóng bình phục cơn thở dốc do vừa nãy đi nhanh, ánh mắt anh liếc quanh phòng học một vòng, nhìn thoáng qua, lại đột nhiên dừng lại ở một vị trí.
Trong phòng học truyền đến một vài tiếng nói rì rầm, Phó Cảnh Tri mím môi, cúi đầu mở giáo trình trong máy tính ra, nỗ lực áp chế cảm xúc khác thường trong lòng.
"Hôm nay không bận kiếm tiền nữa sao?" Sở Mịch mở notebook ra, chế nhạo: "Không chỉ tiệm bánh ngọt mà còn đi dạy đàn tranh, cậu quả thật không làm tớ thất vọng với biệt danh Kiều keo kiệt."
Kiều An trừng mắt nhìn cô một cái, chọc chọc vào cánh tay cô: "Nghiêm túc nghe giảng bài đi." Vừa nói vừa nhìn về dáng người đĩnh đạc của người con trai đang đứng trên bục giảng.
Hôm nay Phó Cảnh Tri mặc một cái áo thun màu trắng, cùng quần jean màu lam nhạt, trông vô cùng trẻ trung.
Thật là đẹp trai.
Sở Mịch chu môi, buồn phiền nói: "Tới kỳ thi cuối kỳ, Phó lão sư đặc biệt nghiêm khắc, không cho đề cương câu hỏi trọng tâm, chỉ nói phần trọng tâm rơi vào phần học cuối tháng! Tim tớ như muốn nghẹn thắt lại! Nếu tớ phải học lại, mỗi ngày tớ sẽ chạy tới văn phòng thầy ấy mà than khóc."
Kiều An không thể nhịn cười được: "Khóc? Cậu dám sao?"
Cô lại liếc mắt về bục giảng một cái, vừa đúng lúc Phó Cảnh Tri cũng nhìn qua, cách không xa cũng không gần, tầm mắt hai người đụng phải nhau, lại đồng thời dời đi.
"Dám chứ, phải mặt dày lên."
Sở Mịch còn đang kêu gào, Kiều An liền mở điện thoại ra, không tự chủ được mà click mở khung cha của cô và Phó Cảnh Tri. Nói chuyện cũng không nhiều lắm, lại còn bị đứt quãng, đại đa số thời điểm, vẫn là anh trực tiếp tới trung tâm dạy nhạc đón Chu Hoan, hai người sẽ nói chuyện vài câu, ngẫu nhiên một vài lần cô bị Chu Hoan lôi kéo đi ăn cùng với bọn họ.
Cho nên, tính ra so với nữ sinh học viện Công Quản, cô biết rõ về nam thần Phó lão sư của bọn họ hơn nhiều.
Cô biết Phó Cảnh Tri là học bá, biết sức khỏe mẹ anh không được tốt, biết anh còn lập ban nhạc với các bạn cùng lớp, cũng biết rằng gần đây anh đều tới cục văn hoá tham gia tọa đàm giao lưu trên diễn đàn với bảy trường khác.
Anh thực sự rất hòa hợp với cô.
"Giữa trưa đi ăn ở đâu thế? Cậu nói buổi chiều cậu muốn đi mua cái gì?" Kiều An buông điện thoại xuống, quay đầu hỏi.
Sở Mịch hôm qua tới tìm cô, nói muốn cô đưa đi ăn rồi đi dạo phố. Cô vốn định chờ tan học sẽ tới đón cô bạn của mình, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô cứ thế mà đến tham gia lớp học.
Có điểm kỳ quái.
Sở Mịch nghiêm túc ghi lại chép lại, cách một lát lại ngẩng đầu trả lời: "Mua cà vạt với cúc áo."
Cô chưa cần nói là mua cho ai, Kiều An đã biết ngay. Ngoài cái người đàn ông họ Hàn kia thì còn có thể là ai nữa.
Kiều An "ừ" một tiếng, cũng chuyên tâm nghe giảng bài, nhưng trên thực tế là không chữ nào lọt tai.
Chỉ chuyên tâm nhìn người kia thôi.
Bất ngờ bên tai có tiếng cười truyền tới, cô liếc nhìn, Sở Mịch đang trộm xem điện thoại, mặt mày vô cùng hớn hở. Rốt cuộc vẫn không ngừng cười, cô thò lại gần, phát hiện ra Wechat lớp Sở Mịch đang nói xấu tập thể Phó Cảnh Tri.
Lớp trưởng: [Hôm nay Phó lão sư có điểm khác lạ.]
Ban Hoa: [Phong cách dạy học cũng thay đổi, trông như một con công đang đứng trước màn hình vậy.]
Kiều An cũng không nhịn cười được, đồng tình nhìn Phó Cảnh Tri đang đứng trên bục giảng giảng bài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!