Khi Kiều An nhìn thấy đơn hàng của Chu Hoan là lúc cô đang chuẩn bị xách túi đi đến nhà Hứa Nụ. Nhìn đồng hồ, còn chưa đến 5 giờ, cô lại bỏ túi xách xuống, chờ Tiểu Triệu đóng gói đồ xong, dù sao cũng tiện đường tới nhà Chu Hoan.
Mặc dù biết Chu Hoan ở nhà Phó Cảnh Tri, nhưng mà, cô gái này lại chính là khách quen của tiệm cô, hầu như tuần nào cũng đặt đồ.
Kiều An xách theo túi đồ, nhắn tin trên Wechat cho Sở Mịch.
Điềm Điềm: [Hôm nay Tần Triệu đến cửa hàng tìm.]
Cô với Sở Mịch bình thường cũng không giấu nhau bất cứ điều gì, vừa nãy Tần Triệu tới tiệm, tâm tình cô lúc đó thật sự không tốt, bây giờ bình tĩnh lại rồi, nghĩ vẫn nên nói với cô bạn thân của cô chuyện này.
Quả nhiên, Sở Mịch trực tiếp gọi lại cho cô, một tràng mắng chửi vang lên: "Mẹ kiếp! Mẹ nó chứ anh ta vẫn còn dám đến tìm cậu sao? Thế nào? Anh ta về chưa? Cậu chờ đấy, tớ tới liền!"
Kiều An cười rộ lên, bị Sở Mịch nghe được, quả thực muốn tức điên lên: "Kiều An, cậu thử cười lần nữa xem."
"Không cần tới, cậu cho rằng tớ là đứa trẻ mới lên ba sao? Dù sao cũng chỉ muốn bày tỏ lòng thành thôi, anh ta muốn đến cửa tiệm tớ để tiêu sài, vậy tớ xin nhận!" Kiều An đi đến chỗ đỗ xe, vừa mở cửa vừa nói: "Mua càng nhiều tớ càng vui, tiền bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, tớ cũng không phải là con ngốc!"
Sở Mịch nhẹ nhàng thở ra: "Tớ còn không phải là sợ cậu mềm lòng sao! Cậu dám quay đầu lại xem, tớ thề sẽ đánh gãy chân cậu."
Kiều An nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai là giọng nói có phần oán trách của cô bạn thân, hầu như đều là những lời nói có phần tàn nhẫn, không phải là đánh gãy chân cô thì cũng là làm cô liệt giường. Cô kiên nhẫn lắng nghe, bởi vậy những gì không thoải mái từ lúc cô gặp gỡ Tần Triệu đến bây giờ đều đã tan biến. Một lúc sau, cô mới cắt ngang: "Tớ như nào cậu còn không hiểu sao? Tớ cũng không phải ngốc bạch ngọt tiểu liên hoa (*), anh ta chỉ dỗ ngọt liền quay đầu lại.
Tớ không học cách thỏa hiệp cũng không tỏ thái độ bất bình, ai có để ngăn cản tớ chứ, tớ nói đi là đi, phải đi về phía trước để còn đè đầu cưỡi cổ anh ta chứ."
(*) ngốc bạch ngọt tiểu liên hoa: ý chỉ những người tương đối đơn thuần, không có nhiều tâm cơ.
"Chả việc gì tớ phải để bản thân chịu ủy khuất cả!"
Sở Mịch trầm mặc, một lúc sau mới nói: "Thế thì tớ yên tâm rồi." Nói xong, đột nhiên một trận phiền muộn nổi lên: "Người chị em, tớ có chút mệt tâm."
Kiều An sửng sốt một chút: "Cậu với anh ta lại có chuyện gì sao?"
Trong điện thoại chỉ có tiếng thở dài, cô thấy vậy liền nắm chặt điện thoại hơn, càng kiên nhẫn chờ đợi.
"Tối qua ba mẹ tớ đến nhà anh ấy ăn cơm, tớ mặt dày đòi đi theo. Kết quả, vừa mới thấy mặt, anh ấy chỉ gật đầu với tớ, sau đó ở lì trong thư phòng không ra. Tốt xấu gì cũng nên cười một cái chứ, đây còn không cười với tớ một cái nào. Kiều Nhi, cậu nói xem, tớ đâu có chỗ nào thua kém người vợ trước của anh ấy chứ? Hồ ly tinh kia có gì đáng tốt đâu, việc gì anh ấy phải nhọc tâm như vậy?"
Khóe môi Kiều An giật giật, không biết nên nói cái gì, đành phải nửa đùa nửa thật nói: "Vì đó là vợ cũ của anh ta, thế nào vào miệng cậu lại thành hồ ly tinh vậy?"
Sở Mịch hừ một tiếng: "Vốn dĩ nên là như vậy, tớ với anh ấy mới là thanh mai trúc mã, cô ta một cái đâm tớ từ sau lưng, đụng vào thứ tớ muốn sở hữu nhất, không phải hồ ly tinh thì là cái gì."
"Khụ, thanh mai trúc mã kém mười tuổi." Cũng chính là Sở Mịch tự nói bản thân mình.
Sở Mịch hét lên: "Cậu rốt cuộc đứng về phía ai vậy?"
Kiều An thở dài: "Ngoài cậu ra, tớ còn thể đứng về phía ai hả? Người chị em, từ tận đáy lòng tớ muốn nói với cậu một câu, đừng nói là cậu với anh ta không có liên quan đến nhau, cho dù cuối cùng hai người thật sự lưỡng tình tương duyệt (*), cậu cảm thấy ba mẹ cậu có đồng ý không?"
(*) lưỡng tình tương duyệt: tình cảm xuất phát từ hai phía.
Sở gia vốn là gia đình quý tộc, các thành viên trong gia tộc không làm kinh doanh thì cũng liên quan đến chính trị, chỉ cần làm một cái gì đó cũng có thể lên hot search trên Weibo, trước kia Kiều An cũng suýt xa lánh Sở Mịch khi biết đến vị thế của Sở gia. Không môn đăng hộ đối, cô rối rắm thật lâu, kết quả, cô bị Sở Mịch chọc trán mắng té tát, sau đó chuyện này mới dừng lại.
Đừng nhìn ngày thường Sở Mịch không có điểm gì đó giống một bạch phú mỹ, nhưng thật ra cô ý chính là tiểu thư khuê các của nhà họ Sở.
Sở Mịch: "Sợ gì chứ? Vấn đề khiến nhà tớ đau đầu nhất chính là tớ, từ trước đến nay chỉ cần tớ thích cái gì thì họ cũng sẽ thích, bọn họ mà không đáp ứng, tớ liền tuyệt thực bỏ trốn khỏi nhà. Ba mẹ tớ thế thôi nhưng rất sợ tớ ở bên ngoài chịu khổ."
Cô ấy xem như đó là điều hiển nhiên, Kiều An lại thật sự rất muốn mắng cô một trận: "Ngu xuẩn, chính là bởi vì mọi người trong nhà cậu đều chiều chuộng cậu, vì vậy mới càng luyến tiếc chuyện cậu trở thành vợ lẽ của người khác! Không cần biết nhà cậu với nhà anh ta thân thiết thế nào, có gì xảy ra không phải cậu sẽ là người đau khổ nhất sao? Sở Mịch, cậu có ngốc không thế hả!"
Điện thoại lại truyền đến một sự trầm mặc, Kiều An có chút hối hận vì mình nói hơi quá, nhưng cô lại thật không quen một Sở Mịch vì một người đàn ông mà phải chịu ủy khuất như vậy: "Người chị em, tớ chỉ là muốn tốt cho cậu thôi." Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy không muốn mất đi một người bạn thân như Sở Mịch.
"Người chị em, tớ chỉ là không yêu được ai khác nữa, tớ chỉ muốn có được anh ấy thôi." Sở Mịch bỗng nhiên nói: "Ngày mai gặp gỡ nhau xong nói chuyện, rồi đi hát nữa, tớ phải hát một hồi mới thỏa mãn."
"Được, muốn lên trời hay xuống biển tớ cũng đưa cậu đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!