Thượng Hải vào tháng tư mưa dầm liên miên. Mấy ngày hôm nay trời đều có mưa, khó có thể thấy được một vài tia nắng ấm áp tràn ngập trong không gian.
Kiều An xách theo túi đựng laptop vội vã chạy tới khu dạy học của F đại. Mỗi tội cô bạn thân Sở Mịch của cô lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Nghe nói là cô ấy đã tới phòng học rồi mới phát hiện ra không mang theo bài tiểu luận, lại phải chạy về phòng ngủ ở ký túc xá để lấy.
Cuối cùng cô cũng tìm được phòng học, nhìn xung quanh một vòng.
Lớp học môn chuyên ngành dành cho nghiên cứu sinh Học viên Quản lí Công, trong lớp cũng chỉ có khoảng hai mươi người, rải rác phân bố trong phòng học có sức chứa hơn một trăm người. Đến nỗi bây giờ cô đứng ở cửa nhưng hầu như không nghe thấy bất cứ tiếng nói chuyện nào, vô cùng tĩnh mịch.
Đúng lúc đấy có tiếng điện thoại vang lên, Kiều An liếc mắt nhìn, là phục vụ ở tiệm của cô, Tiểu Triệu.
"Có chuyện gì thế?" Cô đeo túi đựng laptop vào cổ tay, vừa đi vừa dùng một cái điện thoại khác nhắn tin trên Wechat cho Sở Mịch, báo cho cô ấy rằng mình đã tới lớp.
"Cửa hàng vừa mới nhận được một đơn hàng, phòng Giáo dục muốn tổ chức một cuộc họp giữa các trường, khoảng 50 đến 60 người, sẽ được tổ chức ở trường mẫu giáo gần chỗ chúng ta." Giọng nói của Tiểu Triệu vô cùng rõ ràng, "Giờ sao ạ? Ngân sách là 2000 nhân dân tệ, họ muốn chúng ta chuẩn bị tiệc trà."
Vào năm thứ tư Kiều An không đi thực tập, chính là bỏ bẫng đi bốn năm học đại học để đi học làm bánh chuyên nghiệp. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã viết giấy vay tiền và xin cha mẹ đầu tư thêm một khoản. Sau đó mượn danh nghĩa cha mẹ để mua một cửa hàng nhỏ trong khu ẩm thực bên cạnh trung tâm thương mại, mở ra một cửa tiệm bánh ngọt hiện giờ cũng có chút danh tiếng.
Cô yên lặng tính toán doanh số của bữa tiệc trà, bước chân theo bản năng đi xuống cuối phòng học, lại phát hiện ra vị trí tốt nhất đã sớm bị một nam sinh đang cúi đầu làm bài tập chiếm mất.
Nam sinh đó mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, thoạt nhìn có thể thấy đây là một người con trai luôn gắn liền với sách vở.
Cô chọn ngồi hàng thứ hai từ dưới lên, Kiều An chậm rãi di chuyển vào, dự tính sẽ ngồi trước mặt nam sinh đang vùi đầu làm bài tập kia: "Không cần chuẩn bị bánh Tuyết Mị Nương, lưu ý một chút về bỏng phomai, cái khác thì mọi người thương lượng mà làm."
"Chị, đơn hàng lớn quá, không có Định Hải Thần Châm (*) ở đây, em có chút lo sợ." Giọng nói của Tiểu Triệu có chút kích động.
(*) Định Hải Thần Châm: ý Tiểu Triệu muốn nói là Kiều An.
Kiều An cười: "Sợ cái gì chứ? Có ai bắt em đi giao hàng đâu."
Mặt khác, chiếc điện thoại kia của cô rung lên, cô nhìn thấy Sở Mịch đã trả lời tin nhắn của cô trên Wechat.
Mịch Mịch: [Mười phút nữa tớ sẽ có mặt! Cảm ơn nha, giờ học của Phó láo sư, nhất định phải tìm cho tớ một vị trí thật tốt.]
Kiều An ngầm hiểu, Sở Mịch bị liệt vào danh sách báo động của "Diệt sạch lão sư" môn chuyên ngành, nhưng mà lớp này lại không bắt điểm danh, không trả lời vấn đáp, chỉ cần làm một tờ giấy đăng ký trên lớp, nhưng không được gây bất cứ lỗi nào.
Cô đổi điện thoại sang tay kia, cầm túi đựng laptop để trả lời Sở Mịch thì có chút khó khăn, đang định gửi tin nhắn đi, chiếc túi đột nhiên lung lay một chút.
Tin nhắn còn chưa kịp gửi đi thì một tiếng "loảng xoảng" vang lên.
Thậm chí còn nghe thấy tiếng giấy bị "xoẹt" rách.
Cô cả kinh, cúi đầu, trong lúc không phòng ngừa chạm phải một đôi mắt đen thăm thẳm.
Cách cặp mắt kính, đôi mắt đen nhánh kia không chút cảm xúc, dần dần lộ ra một chút không kiên nhẫn.
Lúc này Kiều An mới hoàn hồn, bây giờ cô mới phát hiện ra cái túi đựng laptop của mình chính là thủ phạm gây họa.
"Ngại quá." Cô vội vàng xin lỗi, "Bạn học, thực xin lỗi."
Tầm mắt của nam sinh kia đóng băng trên quyển notebook trong tay cô, Kiều An cơ hồ có chút nghẹn lại, đáy lòng dâng lên một nỗi niềm tiếc nuối.
Anh đã viết hơn một nửa quyển Độc thư bút ký, nét bút trông rất rắn rỏi, và chúng trông thật sự rất đẹp mắt. Hiện tại, những con chữ xinh đẹp đó đã bị hủy hoại vì một vết rách dài trên trang giấy.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy khe hở giữa các trang.
Hiển nhiên, đầu sỏ gây tội lại đang "đáp" trên mu bàn tay anh.
Hai người nhìn nhau vài giây, anh không lên tiếng, Kiều An rõ ràng có thể cảm nhận được nam sinh kia có chút bất mãn, cũng như sự ngạc nhiên không rõ trong đáy mắt anh.
"Thực xin lỗi." Cô chột dạ lần nữa cúi đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!