Chương 8: (Vô Đề)

Không bao giờ ngờ tới, Thẩm Khác lại nghèo tới nỗi phải đi nhặt ve chai.

———– [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Đường Vãn Vãn chạy xe gắn máy đến thẳng cục cảnh sát.

Cô thật sự nghĩ không ra, tại sao Thẩm Khác và Triệu Mãnh lại chạm mặt nhau chứ? Lại còn vì tranh ve chai mà đập nhau cơ đấy?

Đây là hình ảnh vừa đẹp lại vừa đau tới cỡ nào, Đường Vãn Vãn tuyệt đối không muốn tưởng tượng đến.

Phá sản đáng sợ thế cơ à? Hôm qua mới phá sản, hôm nay đã đi nhặt ve chai.

Triệu Mãnh to con như vậy, đầu còn cứng hơn thép, Thẩm Khác có lẽ không đánh lại cậu ta được.

Lúc bước vào cục cảnh sát, Đường Vãn Vãn cho rằng Thẩm Khác sẽ vỡ đầu chảy máu tới mức không ra dạng người, nhưng…

Tại sao người đầu sưng lên như một cái bánh bao lại là Triệu Mãnh?

Trên người Thẩm Khác mang quần đen áo sơ mi trắng không có một nếp nhăn, bộ dạng y hệt một thiếu niên tao nhã không dính khói lửa nhân gian, không liên quan đến chuyện ẩu đả, càng không dính dáng đến việc nhặt ve chai.

Không thể không cảm thán một tiếng ở trong lòng, trâu bò vãi. Có thể đánh đầu Triệu Mãnh sưng to như một cái bánh bao, loại năng lực này, có thể coi là hiếm có khó tìm.

"Lão đại, sao chị lại đến đây?" Triệu Mãnh thấy Đường Vãn Vãn, vừa kinh ngạc lại có chút ngượng ngùng khó có thể nhận ra.

Sau khi hoà giải xong, cảnh sát bảo họ gọi điện cho người thân đến bảo lãnh. Thẩm Khác đưa số điện thoại của Đường Vãn Vãn, Triệu Mãnh điền dãy số của một đồng nghiệp, nhưng lúc này đồng nghiệp kia còn chưa đến.

"Sư phụ, cái cục bánh bao trên đầu em có sao không?" Đường Vãn Vãn lập tức đi qua: "Tranh giành thứ ve chai bảo bối nào mà đánh nhau thế?"

"Không phải ve chai, là chai nước khoáng. Không phải cướp, mà là anh ta đưa. Không đúng, chỗ sai chính là anh ta làm hỏng máy cưa điện của em mất rồi." Triệu Mãnh càng giải thích càng rối.

"Bởi vì một bình nước khoáng mà đánh nhau?" Đường Vãn Vãn quá khiếp sợ, quay đầu nhìn Thẩm Khác: "Anh thật sự đi nhặt ve chai?"

Thẩm Khác mở miệng liền nói: "Tôi muốn mua máy rửa chén."

?!

Nhặt ve chai để tích cóp tiền đi mua máy rửa chén, đây là kiểu nghị lực gì vậy!

Âm thanh của Thẩm Khác hơi nhỏ, sắc mặt bình tĩnh nói: "Tối hôm qua tôi chưa được ăn cơm. Buổi tối đói đến ngủ không được."

Tròng mắt long lanh ánh nước, nốt ruồi đỏ nho nhỏ dưới mắt phải cũng hơi ươn ướt, rất hợp với giọng của anh. Ngay lập tức Đường Vãn Vãn cảm thấy khuôn mặt bình tĩnh của anh là do anh đang giả vờ.

Thẩm Khác nhướng mắt, nụ cười nhẹ đến nỗi khó mà phát hiện được.

Đường Vãn Vãn cảm thấy anh đang miễn cưỡng cười cho vui, trái tim lập tức mềm nhũn, cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là cô sai: "Mua mua mua, bố mua cho con."

Thật không có tí tiền đồ nào. Nhìn chẳng khác gì một tên Vua ngu ngốc chỉ tin vào lời gió thổi bên gối cả.

Triệu Mãnh: "?" Có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra nha.

Thẩm Khác liếc mắt nhìn Triệu Mãnh một cái. Đồ ngốc.

Triệu Mãnh bị ánh mắt này của Anh chọc tức đến mức giậm chân hậm hực. Mẹ nó! Mẹ nó! Lại dám dùng mỹ nam kế.

Mẹ nó, tuy chưa xem qua kịch cung đấu, nhưng thái độ hiện tại của Thẩm Khác trong trí tưởng tượng của cậu lúc này chẳng khác gì một tên đang tranh sủng trong hậu cung cả.

Đồ không biết xấu hổ.

Triệu Mãnh nắm chặt tay tới mức vang lên tiếng răng rắc, thật muốn mở máy xúc lên đào cái hố rồi chôn sống anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!