Chương 6: (Vô Đề)

Muốn tháo rời tay vịn máy kéo tại nhà Thẩm Khác quá đi.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Đường Vãn Vãn không muốn phí lời với Thẩm Khác, trực tiếp đưa tay đòi quần áo của anh: "Đưa quần áo, chụp ảnh."

Thẩm Khác dựa vào cửa tủ lạnh, ngẩng cổ uống một hớp đồ uống lạnh: "Đi lấy đi. Trong rổ quần áo trong buồng tắm ấy."

Đường Vãn Vãn đi vào buồng tắm, vừa nhìn đã thấy rổ quần áo, bên trong chất đống đống quần áo bẩn mà anh vừa thay ra. Nhưng điều khiến cô nghẹt thở chính là, trên cùng rổ quần áo là một chiếc q**n l*t của nam màu đen tuyền.

Chắc là trước khi tắm anh mới cởi ra, nói không chừng còn lưu lại nhiệt độ cơ thể trên đó.

Đường Vãn Vãn chắp tay trước ngực niệm câu Đại Bi Chú, khom lưng cố gắng cho trong lòng không có ý nghĩ gì khác, dùng đầu ngón tay bỏ q**n l*t sang chỗ khác, mò mẫm quần và áo sơ mi từ dưới đáy lên.

Lúc đứng dậy, trong lúc vô ý, thoáng nhìn qua hình dáng đồ sộ của q**n l*t, rõ ràng như được xuyên qua.

Phúc chí linh tâm*, đột nhiên cô nhớ tới lời Chu Châu nói tối hôm qua, khi anh ngồi xuống thì chỗ đó phình ra to như cái túi.

(*Khi vận may đến thì con người sẽ khôn ra.)

A di đà Phật.

Ôm quần áo rồi nhanh chóng rời khỏi buồng tắm, vùi đầu chạy thẳng tới phòng khách, thái độ kiểu phi lễ chớ nhìn, bày quần áo ra trên sô pha, chụp ảnh quay video, chỉnh lại rồi gửi cho thợ may.

Thợ may ngay lập tức trả lời: [Không phải bộ này đâu.]

Đường Vãn Vãn: [Không phải đều là quần đen áo sơ mi trắng à?]

Thợ may: [Cô xem chỗ nhãn mác ấy, bộ này không phải là đặt may ở chỗ tôi đâu.]

Đường Vãn Vãn đẩy cổ áo ra xem nhãn mác, là một nhãn hiệu xa hoa nào đó.

"Đây không phải là bộ quần áo mà anh mặc hôm dọn nhà à?" Đường Vãn Vãn quay đầu hỏi Thẩm Khác.

Thẩm Khác không đứng đắn nằm trên giường mỹ nhân xem điện thoại, nghe vậy thì giương mắt lên: "Không phải đâu."

Đường Vãn Vãn giận tới mức không biết phát tiết ở đây: "Anh biết rõ không phải bộ này, vậy mà còn nhìn tôi ngu ngốc chụp ảnh quay video vậy à?"

"Ai biết được cô muốn bộ nào chứ!" Thẩm Khác thẳng thắn nói: "Tôi còn tưởng cô có sở thích đặc biệt, thích thu thập quần áo secondhand chứ."

"?"

Thẩm Khác: "Tôi vừa tắm xong cô đã gấp gáp qua đây đòi quần áo của tôi, tôi còn có thể giải thích kiểu gì? Ai mà chẳng có tí sở thích kỳ quái? Tốt xấu gì cũng là hàng xóm, tôi không thể làm gì khác ngoài việc hy sinh bản thân để thoả mãn nguyện vọng của cô còn gì. Không cần cám ơn ha!"

"Cảm ơn cái đầu anh ấy." Đường Vãn Vãn muốn trùm quần áo dơ lên đầu anh.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Thẩm Khác cười hèn hạ: "Đường Vãn Vãn, cố lên nhé."

Cô động đến một sợi tóc của tôi, tôi sẽ tặng cho cô một đêm nằm trên giường mỹ nhân.

Đường Vãn Vãn bĩu môi, quyết định tốc chiến tốc thắng nói chuyện quần áo: "Bộ quần áo anh mặc hôm chuyển nhà ở đâu rồi? Thợ may muốn tôi chụp ảnh quay video cho anh ta."

Thẩm Khác: "Ném rồi."

Gương mặt Đường Vãn Vãn kiểu anh đang đùa tôi đấy à?

"Vừa bẩn, lại hỏng, nên vứt đi rồi."  Thẩm Khác nhìn cô, không nhanh không chậm nói: "Nếu không cô lăn từ cầu thang xuống thử xem?"

Đường Vãn Vãn: "......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!