Rừng thiêng núi già, sương mù dày đặc, tiếng suối tí tách.
Thẩm Khác dựa lưng lên tảng đá lớn, lười nhác ngồi trên một tấm chăn lông, hai tay anh buông thõng, mở miệng đợi Đường Vãn Vãn đút cho ăn.
Đường Vãn Vãn đút anh ăn một miếng bánh gấu, rồi lại đút anh thêm miếng nước.
Chu Châu trải chiếc áo khoác của Cao Bằng Phi lên thảm cỏ rồi ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh này. Cô ấy kéo áo Cao Bằng Phi, liếc mắt với anh ấy.
Cao Bằng Phi nhìn bọn họ một cái, rồi lấy thịt ăn trưa trong túi ra, dùng dĩa chọc một miếng: "Nào— Há miệng nào."
Chu Châu: "Ý em không phải bảo anh đút em."
Cao Bằng Phi cau mày suy nghĩ một lúc rồi đưa thịt cho cô ấy: "Thế em đút anh đi."
Chu Châu: "…"
Đường Vãn Vãn nghe thấy bọn họ nói, thì giải thích: "Nếu tôi không đút cho Thẩm Khác thì ảnh sẽ cảm giác ảnh như đang ăn phân ý."
Thẩm Khác đang cắn miếng bánh gấu: "…"
Chu Châu: "…"
Cao Bằng Phi: "?"
Đường Vãn Vãn: "Thẩm Khác có thói quen, sau khi đi vệ sinh phải làm gì đó khác rồi mới ăn uống, không thì sẽ cảm giác như dùng bàn tay vừa đi vệ sinh xong để cầm đồ ăn vậy. Ban nãy ảnh mới đi vệ sinh xong, giờ lại chưa làm gì."
Cao Bằng Phi: "Anh ta không rửa tay à?"
Đường Vãn Vãn: "Rửa rồi, nhưng vẫn thấy bẩn."
Cao Bằng Phi: "Đồ thần kinh."
Thẩm Khác cắn bánh liếc xéo một cái.
Ánh mắt không hề sắc bén, nhưng Chu Châu lại lập tức tưởng tượng ra một bộ truyện tranh bệnh kiều, Thẩm Khác gặm miếng bánh gấu, khóc huhu cầm dao đi sát hại cả một cái thôn làng.
Chu Châu kéo kéo Cao Bằng Phi. Mẹ ơi, chồng con vẫn tuyệt vời nhất.
Cao Bằng Phi ho khụ một tiếng rồi giải thích với Thẩm Khác: "Ý tôi không phải bảo anh là đồ đầu có vấn đề, ý tôi là thần kinh trong não anh có vẻ hơi khác những người khác, hơi có vấn đề xíu."
Cao Bằng Phi: "Anh không cần phải trừng mắt với tôi, ông nội tôi cũng nói vậy."
Bốn người bọn họ không ai ngờ tới, vị "thần y tách biệt với thế giới" mà nhà họ Thẩm tốn rất nhiều tiền mời tới khám bệnh cho Thẩm Khác lại là ông nội của Cao Bằng Phi.
Bác sĩ Cao nhiều năm trước đã dọn đến ngọn núi này để ẩn cư, hồi trước từng chữa trị cho một đứa trẻ cũng mắc chứng thèm ngủ, Thẩm Khác là ca bệnh thứ 2 mà ông chữa.
Tuy nói là đã khỏi, nhưng bác sĩ Cao yêu cầu Thẩm Khác tháng nào cũng phải lên núi ngâm thuốc nửa ngày.
Sau khi biết bác sĩ Cao là ông nội Cao Bằng Phi, Đường Vãn Vãn và Chu Châu vẫn luôn muốn hẹn lên núi chơi, nhưng Cao Bằng Phi mãi chẳng có lịch làm việc với nghỉ ngơi chính thức, Chu Châu không muốn thành chuyến du lịch 3 người ăn cơm chó, thế nên kế hoạch cùng đi tới đây mãi vẫn chưa được thực hiện. Cuối tuần này, cuối cùng Cao Bằng Phi cũng được nghỉ, thế là bốn người cùng nhau lên núi.
Ngày mai Thẩm Khác phải ngâm thuốc, hôm nay anh cùng ba người họ đi "thám hiểm" rừng núi.
Nói là thám hiểm, thực ra là đi coi rừng coi suối. Giờ đi mệt rồi, mọi người chọn chỗ này nghỉ ngơi.
"Cái bức tường đá kia hợp để leo đấy." Cao Bằng Phi không chịu dừng chân, cả người hừng hực muốn thử.
Bên cạnh khe suối là một cái động đá hình cái quạt, tường đá cao mười mấy mét, hình thù rất kỳ lạ.
"Tôi cũng muốn thử xem sao." Đường Vãn Vãn giơ tay, hưng phấn nói: "Bốn người chúng ta thi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!