*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau, Đường Vãn Vãn tình dậy, Thẩm Khác đút cho cô uống một cốc nước mật ong: "Đầu đau không em?"
Đường Vãn Vãn lắc lắc cái đầu nặng trĩu: "Cũng tạm ạ."
Thẩm Khác cầm điện thoại: "Còn nhớ chuyện tối qua không?"
"Chuyện gì?"
"Đại chiến người máy."
"Không nhớ, mà em cũng chẳng muốn nhớ, anh đừng cho em xem." Đường Vãn Vãn đẩy điện thoại của anh ra: "Chắc chắn em đã làm rất nhiều trò con bò."
Thẩm Khác giả vờ dùng điện thoại: "Thế anh gửi cho mẹ chồng em xem vậy."
Mấy hôm nay bọn họ vẫn ngủ lại nhà họ Thẩm, ngày nào mẹ Thẩm cũng đi làm muộn tan làm sớm để ở nhà chơi cùng với Đường Vãn Vãn. Miệng bà nói là chơi, nhưng thực ra là để đợi xem mấy trò con bò của Đường Vãn Vãn. Theo lời bà thì là: "Một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ, nhìn Vãn Vãn thôi là mẹ thấy hôm nay mẹ như về 18 vậy."
Đường Vãn Vãn giật lấy điện thoại của Thẩm Khác: "Đừng gửi mà, chắc chắn mẹ lại nói em là cô gái kho báu cho coi."
Thẩm Khác nín cười, giơ ngón cái lên: "Kho báu tốt mà. Chỗ nào cũng là ngọc bảo, chỗ nào cũng tốt."
(*Raw: có hai nghĩa một là chỉ ngôi sao có nhiều phốt đào mãi không hết, hoặc chỉ một người có rất nhiều tài năng mà ít ai biết.)
"Phì. Anh không biết đấy là từ tiêu cực à? Còn chẳng hay bằng mát mát tẻn tẻn."
Thẩm Khác cười đau ruột, đưa điện thoại cho cô: "Em cũng biết mình man mát à."
"Đương nhiên em không biết rồi, em trông phản ứng của mọi người mới biết đấy là tẻn tẻn."
Đường Vãn Vãn nằm bò ra giường xem video say rượu Thẩm Khác quay: "Nếu để tự em nói á, em thấy mình làm gì cũng bình thường mà, chẳng hiểu sao mọi người lại cười. Lúc em thấy buồn cười thì mọi người lại chẳng cười. Em thấy mọi người mới bất bình thường ý."
Video chiếu đến cảnh cô cưỡi trên người người máy đọc bài "Mãn Giang Hồng". Video này Thẩm Khác đã xem mấy lần, lần nào xem cũng cười nắc nẻ, không hề thấy chán.
"Anh cười gì?" Đường Vãn Vãn khó hiểu hỏi.
"Cười em đáng yêu đó." Thẩm Khác xoa đầu cô.
"Không đúng." Mặt Đường Vãn Vãn tỏ vẻ không tin, lại xem lại đoạn đọc "Mãn Giang Hồng" lần nữa: "Chắc chắn có chỗ nào buồn cười mà em chưa nhận ra."
Thẩm Khác: "…"
Nửa phút sau.
"Có phải chỗ này không?" Đường Vãn Vãn tạm dừng: "Em đọc sai một chữ nè, anh nghe xem."
Cô tua lại cho Thẩm Khác nghe lại.
Thẩm Khác: "…"
Đường Vãn Vãn: "Đọc sai một chữ có gì mà buồn cười, em không tin là anh có thể đọc thuộc cả bài không sai chữ nào."
Thẩm Khác belike:
Anh đột nhiên có cảm giác chẳng lành, nếu Đường Vãn Vãn xem hết cả video cô húc anh vào tủ quần áo, người chịu tội chắc chắn sẽ là anh.
Quả nhiên.
Video chạy hết, Đường Vãn Vãn chống cằm nhìn anh, mắt chớp chớp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!