Chương 51: Ngoại truyện 5

Gió hôm nay thật ồn ào làm sao.

Đường Vãn Vãn lái xe máy đưa theo Thẩm Khác, vừa tới ngoại ô đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát inh ỏi.

Xe máy bị buộc dừng.

Chú cảnh sát cầm loa nói: "Đường Vãn Vãn, cô đã bị bao vây. Cô Đường biển số xe là Đồng A639, chúng tôi nhận được báo án từ người dân, tình nghi cô uy h**p bắt cóc một người đàn ông độc thân với ý đồ không lành. Cô Đường với biển số xe là…"

Đường Vãn Vãn: "?"

Thẩm Khác: "…"

Giải thích một hồi, ngoan ngoãn nghe cảnh sát phê bình dạy dỗ.

Đường Vãn Vãn nhiều chuyện hỏi: "Chú cảnh sát ơi, ai báo án tôi vậy?"

Cảnh sát: "Một người dân nhiệt tình ẩn danh."

Đường Vãn Vãn: "À."

Thẩm Khác đứng cạnh lí nhí nói: "Sao người đó biết em là Đường Vãn Vãn nhỉ?"

Đường Vãn Vãn gãi đầu.

Chú cảnh sát nghiêm mặt dạy dỗ: "Sao? Hai người định tìm người báo án trả thù à?"

Thẩm Khác: "Đâu có."

Đường Vãn Vãn: "Em từng được chọn là phụ nữ lao động mẫu mực của năm của Thành phố Đồng, chắc có người biết em qua đó."

Thẩm Khác: "… À."

Lúc này, nhà họ Đường.

Mẹ Đường đứng ngồi không yên: "Ông ơi, chúng ta có cần ra sở cảnh sát xem Vãn Vãn thế nào không?"

Ba Đường: "Tôi nghĩ là nên tới nhà họ Thẩm trước, xin ông nội Thẩm xử lý nhẹ nhàng thôi."

Mẹ Đường: "Ông nói đúng, ông đi trước đi."

"Được." Ba Đường đi tới cửa, nắm tay nắm cửa đứng một hồi rồi lại quay lại sô pha ngồi xuống, hai tay ôm đầu thở dài liên tục.

Thực không có mặt mũi đâu mà đi gặp người ta.

Gặp người nhà họ Thẩm rồi nói gì? Con gái tôi thích cháu trai ông, lúc trước chúng tôi từng thấy nó nhân lúc Thẩm Khác uống say ngủ quên rồi cưỡi cháu ông như cưỡi xe máy, sau đấy nó lại giả vờ ngủ quên rồi hôn Thẩm Khác trước mặt tôi, rồi nó còn dùng cả máy bay không người lái đi tỏ tình trước mặt mọi người ở tập đoàn nhà họ Thẩm nữa… Đều do chúng tôi không biết dạy dỗ con gái, không dùng dây thừng buộc chặt nó lại nên mới để cho nó hôm nay dùng dây thừng buộc chặt Thẩm Khác.

Nể mặt là hàng xóm cũ nhiều năm, mọi người có thể giơ cao đánh khẽ, đừng kiện con gái tôi được không?

Ba Đường gãi đầu.

Mẹ Đường lôi một cái vali từ trong phòng ngủ ra.

Ba Đường giật mình: "Bà định đi trốn một khoảng thời gian à?"

Mẹ Đường: "…"

Mẹ Đường: "Tôi lấy cho Vãn Vãn ít quần áo và đồ dùng hàng ngày."

"Đúng, ở tạm giam khổ lắm." Ba Đường mặt mày ủ rũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!