Sờ sờ chiếc xe bảo bối c*̉a tôi, nói: Rãnh cột sống c*̉a Thẩm Khác thật đẹp, có thể làm cầu trượt đó.
Muốn lái xe gắn máy trượt trên đó ghê.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Ngày kế tiếp.
Sau khi tan việc, Đường Vãn Vãn đến quán bar Lục Dạ một chuyến. Khi chuẩn bị lái chiếc xe máy mà cô đã để nhờ đêm qua thì nhận được cuộc gọi c*̉a Chu Châu.
"Vãn Vãn, mình tìm thấy wechat c*̉a tên thanh mai trúc mã kia c*̉a cậu rồi." Chu Châu hô to gọi nhỏ nói: "Mình mới gửi cho cậu ảnh chụp màn hình rồi đấy."
Đường Vãn Vãn nhất thời nghe không hiểu: "Thanh mai trúc mã gì cơ?"
"Thẩm Khác đó." Chu Châu nói: "Hôm qua lúc đưa cậu về nhà cậu đã tự khai hết rồi. Cậu quên rồi à?"
Đường Vãn Vãn: "Mình nói một lần cuối c*̀ng, anh ta không phải là thanh mai trúc mã c*̉a mình."
Vì để thỏa mãn lòng quan tâm c*̉a Chu Châu, tối hôm qua cô đã dùng giọng kể trần thuật để nói một cách đơn giản ân oán tình cừu c*̉a cô và Thẩm Khác. Nào ngờ qua một đêm, não c*̉a Chu Châu lại biến bọn họ thành một đoạn hoan hỉ oan gia và thanh mai trúc mã.
"Mình không quan tâm cậu nghĩ thế nào, mình chỉ quan tâm mình nghĩ thế nào." Chu Châu cười haha vài tiếng: "Mình thề với cậu, tuy mình với anh ta kết bạn wechat nhưng chưa nhắn tin một lần nào, mà mình c*̃ng không có tí ý đồ gì về phương diện kia với anh ta, cậu dũng cảm lên đi, cố lên."
Không để cho Đường Vãn Vãn trà lời, Chu Châu liền c*́p máy.
Thanh thông báo trên điện thoại di động báo hiệu có tin nhắn từ wechat, Đường Vãn Vãn mở ra, hóa ra là Chu Châu gửi cho cô ảnh chụp màn hình nhật ký trò chuyện c*̉a cô ấy c*̀ng Thẩm Khác.
Ngay sau đó Chu Châu lại gửi thêm một tin nhắn: [Vãn Vãn, mình cảm thấy mục đích anh ta kết bạn với mình là để soi vòng bạn bè c*̉a mình đấy, vì trong vòng bạn bè c*̉a mình có cậu mà, giờ mình block anh ta thì có kịp không nhỉ?]
tgpnjstdlv
Chu Châu vẫn chưa đặt biệt danh trên wechat cho Thẩm Khác, lúc hiện lên vẫn là nick name nguyên bản.
Càng nhìn mấy chuỗi chữ này, cô càng cảm thấy quen mắt.
Đường Vãn Vãn tự lướt vòng bạn bè c*̉a bản thân, rốt cuộc ở phần bình luận c*̉a mấy bức ảnh tự sướng Sơn Trà, thấy cuộc đối thoại c*̉a cô c*̀ng chuỗi chữ này.
[tgpnjstdlv]: Cô ăn cớt à?
Đường Vãn Vãn: Ăn anh rồi ấy.
[tgpnjstdlv]: Sai ngữ pháp rồi kìa. "Rồi" là dùng cho thì quá khứ còn ở chỗ này nên dùng thì tương lai.
Mẹ nó.
Con mẹ anh Thẩm Khác, anh mới ăn cớt ấy.
Đường Vãn Vãn tức giận, từ trong danh bạ mở ra tên [tgpnjstdlv], ấn vào khung gửi tin nhắn gửi cho hắn ta một cái meme mặt phệ, gõ chữ: "Đi ăn cớt đi."
Hai giây sau, vội vàng xóa tin nhắn một cách kinh sợ.
Bởi vì cô nhìn thấy lịch sử trò chuyện trong khung tin nhắn, bị chính sự ngu xuẩn c*̉a mình làm cho phát khóc.
[Hôm nay tôi muốn đi tham quan phòng 602, bị mấy người thợ trang trí đuổi ra ngoài. Anh ta còn nói một viên gạch ở trong ấy còn đắt hơn vàng, sợ tôi giẫm hỏng thì không đền nổi.]
[Phong cách trang trí đúng kiểu Chúa Đất luôn ấy. Phẩm vị c*̉a anh ta đáng sợ thật.]
[Nhà c*̉a anh đem bán cho ai vậy? Trực giác tôi cảm thấy anh ta không phải là trộm thì chính là kẻ xấu.]
[Cái tên này có lẽ là một tên ngốc thuần khiết 24K luôn á, số tiền trang trí lại nhà c*̉a anh có thể mua lại cả tòa nhà luôn rồi. Mưu đồ gì không biết?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!