Chương 49: Ngoại truyện 3

Trời vào thu, thời tiết càng ngày càng khô, ngày nào Đường Vãn Vãn cũng kiên trì uống 8 cốc nước nhưng môi cô vẫn khô khốc.

Có hôm đang hôn, Thẩm Khác đột nhiên nói: "Hình như anh m*t rau giắt trong kẽ răng em ra rồi."

Đường Vãn Vãn: "…"

Cảm giác này chẳng khác gì đang ăn đào xong vô tình ăn trúng một con sâu, hơn nữa đợi tới khi bạn phát hiện thì bên trong thịt quả chỉ còn nửa con sâu còn lại.

Đường Vãn Vãn đỏ mặt đẩy Thẩm Khác ra, cầm tăm đi soi gương xỉa răng.

"Không phải rau đâu." Thẩm Khác rút một miếng gì đó từ trên môi xuống ngắm nghía rồi mang tới cho cô coi: "Là một miếng da khô. Anh cắn da chết trên môi em xuống rồi."

Đường Vãn Vãn: "…"

Mất mặt ghê.

Tuy là rau đỡ hơn da chết một tí, nhưng nếu để hồi tưởng lại nụ hôn này thì cũng hơi buồn nôn đấy.

Thế mà Thẩm Khác lại chêm thêm một câu: "Bảo sao ban nãy lúc hôn em, não anh tự dưng hiện ra cảnh ông nội cầm cuốc cuốc đất trong vườn."

Đường Vãn Vãn: "…"

Ngày hôm sau, trong lúc đi dạo phố với Chu Châu, cô đã mua cả một đống đồ mỹ phẩm cao cấp. Chỉ riêng son dưỡng môi thôi cô đã mua đủ 7 mùi, chỉ vì Chu Châu nói: "Một tuần bảy ngày, mỗi ngày một vị, tâm trạng cũng sẽ khác nhau."

Cô chẳng thèm quan tâm tâm trạng gì đó, chỉ nghĩ tới việc mỗi ngày đều đổi một vị khác nhau sẽ khiến cho Thẩm Khác nhanh chóng quên đi nụ hôn cuốc đất trong vườn đó.

Mua về nhà xong, sau khi tắm rửa xong, Đường Vãn Vãn bắt đầu bôi son dưỡng, cô bôi một lớp thật dày.

Cô soi gương tự lẩm bẩm: "Sao mình cảm giác như con ở vừa lén ăn thịt mỡ của địa chủ vậy nhỉ, nhìn cứ mỡ mỡ bóng bóng."

Thẩm Khác vừa từ ngoài về, mở cửa ra vừa hay nghe thấy câu này của cô, nhìn thấy môi cô, anh mím môi bật cười.

Thấy anh đã về, Đường Vãn Vãn theo bản năng giấu son dưỡng đi, cô tiện tay cầm lên rồi nhét xuống dưới lớp đệm của giường mỹ nhân.

Thẩm Khác đi tới, nằm ngả xuống giường mỹ nhân, hoàn toàn không nể mặt mà vạch trần việc cô bôi son dưỡng luôn: "Đường Mông Chó, anh cũng muốn bôi son dưỡng. Em bôi cho anh đi."

Theo hiểu biết của anh về cách Đường Vãn Vãn suy nghĩ, nếu anh nói muốn bôi son dưỡng, có lẽ Đường Vãn Vãn sẽ không cầm son dưỡng đưa cho anh hoặc đích thân bôi cho anh như những người bình thường, tác phong của cô sẽ là — làm luôn.

Quả nhiên.

Đường Vãn Vãn nhào tới, ôm lấy mặt anh, bốn cánh môi chạm vào nhau, ma sát qua lại: "Xong rồi."

Thẩm Khác: "… Ừm."

Cảm giác như vừa lau miệng vậy.

"Hoàn mỹ." Nhìn đôi môi mọng nước của Thẩm Khác, Đường Vãn Vãn vô cùng hài lòng, cô như có suy nghĩ gì đó mà nói: "Hoá ra môi của đàn ông cũng cần được chăm sóc tận tình."

Thẩm Khác híp mắt: "Đàn ông không chỉ miệng cần được chăm sóng cẩn thận, mà các chỗ khác cũng…"

Vội vàng thu lại lời này, nhưng đã muộn.

Đường Vãn Vãn hưng phấn bê một đống đồ trang điểm tới, vừa mở hộp vừa nhìn chằm chằm vào mặt anh: "Bắt đầu từ chỗ nào đây nhỉ?"

Thẩm Khác: "…"

Từ đó về sau khuôn mặt này đã trở thành bảng pha màu chuyên dụng để Đường Vãn Vãn luyện tập trang điểm.

Sau một tuần, cảm giác mặt như đã bị chà đi mấy lớp da, Đường Vãn Vãn cuối cùng cũng nhớ được thứ tự trang điểm từ toner kem dưỡng serum, kem lót, kem nền, phấn bột, má hồng. Tiếp theo là vẽ eyeliner, xem rất nhiều giáo trình và video trang điểm rồi nhưng cô vẫn chưa vẽ được. Cuối cùng đến Thẩm Khác cũng đã học được mà cô vẫn dùng bút kẻ mắt như cây lăn sơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!