Chương 48: Ngoại truyện 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Vãn Vãn giận dỗi Thẩm Khác, bèn bỏ đi tìm Chu Châu chơi.

Chu Châu: "Mày với Thẩm Khác cãi nhau à?"

"Đâu có." Đường Vãn Vãn cắn hạt dưa: "Tao với Thẩm Khác cãi nhau sao được."

Chu Châu: "?"

Đường Vãn Vãn: "Mỗi lần tao với ảnh cãi nhau là cuối cùng sẽ hôn nhau à."

Chu Châu: "…"

Đường Vãn Vãn: "Tao cũng không biết nữa, chắc đây là định luật Murphy của riêng tụi tao."

Chu Châu: "…"

Chu Châu sờ chiếc nhẫn kim cương to trên tay Đường Vãn Vãn: "Tao không muốn nghe chuyện yêu đương của mày đâu. Mắt tao đã bị lóa mù rồi, tao không muốn tai tao lại mọc kén nữa đâu."

Đường Vãn Vãn đặt hạt dưa xuống, bò ra bàn, yếu ớt nói: "Tao không muốn yêu đương đằm thắm gì cả. Yêu đương với Thẩm Khác làm lỡ dở sự nghiệp của tao lắm. Đàn ông thì phải có chí lớn, nhân lúc còn trẻ cống hiến nhiều cho quốc gia chút có phải tốt hơn không? Sao cứ phải có vợ có con cho ấm giường chi?"

"Mày không xem thời sự à?" Chu Châu thản nhiên nói: "Mày phải nhân lúc còn trẻ, làm ấm giường tạo trẻ con suốt ngày suốt đêm, tốt nhất là ba năm hai lứa, thế là cống hiến cho tổ quốc rồi đó."

Đường Vãn Vãn bịt tai: "Tao không nghe đâu."

Chu Châu bỏ bàn tay trên tai cô xuống, tiếp xúc sờ viên kim cương trên nhẫn: "Đường Vãn Vãn, tao muốn chặt tay mày xuống quá huhuhu."

Đường Vãn Vãn: "Sờ thoải mái coi thoải mái đi, nhưng không được gỡ xuống."

"Sao thế? Nhẫn chật quá à? Để tao đi lấy xà phòng." Chu Châu đứng dậy.

"Không phải." Đường Vãn Vãn nói: "Mấy hôm trước tao nằm mơ, mơ thấy tao với Thẩm Khác cãi nhau, tao gỡ nhẫn xuống ném cho ảnh, kết quả nhẫn lại rơi đúng vào mồm Thẩm Khác, sau đấy Thẩm Khác nghẻo luôn."

"Có phải nhẫn vàng đâu, sao nuốt mà chết được?"

"Kim cương to mà, có phải nhẫn bình thường đâu, không đi ra theo đường ruột được." Đường Vãn Vãn nghiêm túc phân tích: "Hơn nữa kim cương có góc cạnh, sau khi vào đường ruột sẽ cứa rách ruột với dạ dày mà."

Chu Châu: "…"

Chu Châu: "Đường Vãn Vãn, mày đang khoe nhẫn kim cương chứ gì."

Mặt Đường Vãn Vãn ngơ ra: "Không phải mày hỏi sao Thẩm Khác chết à?"

"Ai thèm quan tâm giấc mơ của mày có phù hợp logic không chứ?" Chu Châu ngả ra, giả vờ hít oxy: "Tao muốn nghịch nhẫn kim cương của mày thôi."

Đường Vãn Vãn kiên quyết nói: "Nghịch thì được, nhưng không được gỡ."

"Tại sao? Vì giấc mơ đó của mày à?"

"Đúng." Đường Vãn Vãn gật đầu: "Tao cảm thấy giấc mơ ấy đang cảnh báo tao, nếu gỡ nhẫn xuống Thẩm Khác sẽ tèo."

Chu Châu: "… Ok thôi."

Đường Vãn Vãn: "Tuy tao đang dỗi Thẩm Khác, nhưng tao không muốn ảnh tèo."

"Sao mày lại giận ảnh?" Cuối cùng Chu Châu cũng hỏi tới vấn đề chính.

Đường Vãn Vãn bắt đầu kể lể tội của Thẩm Khác: "Ảnh dính người lắm, hơn nữa rất làm mình làm mẩy. Lòng dạ hẹp hòi, thù dai, keo kiệt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!