Chương 47: Ngoại truyện 1

1.

Hẹn Đường Vãn Vãn cùng coi phim hoạt hình, lúc bạn ấy tới nhà, mình đang ăn hồng giòn. Đang lúc thay răng, hồng vừa giòn vừa cứng, vừa ngoạm một miếng, răng đã gãy cái bụp, mồm đầy máu.

Đường Vãn Vãn trợn tròn mặt, quay đầu chạy ngay, vừa chạy vừa gào: "Bà nội Thẩm ơi bà nội Thẩm."

Mình nghĩ, chắc nhỏ này bị dọa sợ rồi đây. Mình rước theo cái mồm toàn máu đi theo, đang định giải thích với nhỏ đây là hiện tượng bình thường, thực ra không hề đau tí nào cả.

Ấy vậy, mình nghe thấy nhỏ đó nói: "Bà ơi, bà mua hồng ở đâu vậy ạ? Hồng mẹ cháu mua mềm oặt, chẳng giòn tí nào, không ngon."

Mình: ???

Bị Đường Vãn Vãn chọc tức chết lun á.

2.

Hôm nay là kỳ thi lên cấp 2.

Đường Vãn Vãn quên cầm tẩy nên bèn hỏi mượn mình.

Mình nhớ là trong cặp có một cục tẩy mới bèn lục cặp tìm cho nhỏ. Mình nhanh chóng tìm thấy nó, mình cầm tẩy rồi ngẩng đầu lên, Đường Vãn Vãn đã bẻ cục tẩy hình vũ trụ trong hộp bút của mình làm đôi.

Cục tẩy hình vũ trụ này là mình thắng cuộc thi mới có được, vì sợ bị hỏng mà bình thường mình còn chẳng nỡ dùng.

Mình giận lắm.

Đường Vãn Vãn đã xin lỗi mình, cách nhỏ này xin lỗi lại là biểu diễn trồng cây chuối.

Ai thèm xem nhỏ trồng cây chuối chứ, hơn nữa hôm nay nhỏ này còn mặc váy nữa, nhỏ bị ngố à?

Mình ngăn nhỏ lại rồi nói: "Cho dù cậu mua lại cho mình một cục tẩy y hệt thì mình vẫn giận cậu."

Mình đã ám thị rõ ràng là muốn nhỏ đền cho mình một cục tẩy rồi đó nhỉ.

Kết quả—

Nhỏ nói: "Được rồi mà, đừng giận nữa, mình không mua đền nữa mà."

Bị Đường Vãn Vãn chọc tức chết thật ý chứ.

3.

Năm lớp 8.

Trong khu chung cư tổ chức tiệc liên hoan cuối năm, tổ chức cuộc thi nhảy, giải thưởng là một chiếc xe đạp. Không giới hạn độ tuổi tham gia, không giới hạn phong cách nhảy, nhưng yêu cầu một đội ít nhất phải có hai người tham gia.

Đường Vãn Vãn muốn có được chiếc xe đạp nên đã lén đăng ký cho mình, sau đó ép mình tập nhảy với nhỏ. Băng cát sét nhỏ mang tới thế mà lại là bài Cát Tường Tam Bảo.

Ngố chết đi được. Mình không nhảy với nhỏ ấy đâu.

Nhỏ nói, nếu thắng được xe đạp thì ngày nào cũng sẽ đưa đón mình đi học.

Cuối cùng mình đành đồng ý với nhỏ. Không phải là vì để nhỏ đưa đón mình đi học đâu mà đơn thuần là vì mình không muốn ngồi ở nhà làm bài tập nghỉ đông thôi.

Cuối cùng bọn mình chọn nhảy quảng trường.

Khi tham gia thi phải tự chuẩn bị băng cát sét, tới lượt chúng mình lên sân khấu, Đường Vãn Vãn đột nhiên không tìm thấy băng cát sét nữa.

Mình mừng thầm, không tham gia thi được thì tốt, dù sao nhảy xấu chết đi được, khỏi cần lên sân khấu xấu hổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!