Để em dạy anh lái xe đúng cách.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Nhưng mà nửa đêm đang ngủ ngon mà bị cơn buồn vệ sinh đánh thức thực sự là chẳng muốn đi tí nào ý.
Không đi thì lại không ngủ được, đáng ghét ghê chứ.
Đường Vãn Vãn đã từng thử, cho dù nhắm mắt đi vào phòng vệ sinh, đánh lừa não bộ là đang giải quyết trong mơ thì đợi tới khi quay lại nằm lên giường, cô cũng thường xuyên không thể vào giấc lại được.
Chất lượng giấc ngủ giảm thấp đáng kể.
"Thẩm Khác, anh mà không nghĩ ra cách là tối nay em ngủ với bồn cầu luôn đấy." Đường Vãn Vãn ngồi trên bồn cầu gật gà gật gù.
Thẩm Khác làm sao mà nghĩ ra được cách gì, anh cũng đâu thể để cô dùng ống dẫn nước tiểu thật được.
Anh ỡm ờ một hồi mới nói: "Hay là tối trước khi ngủ em đừng uống sữa nữa."
"Muộn rồi, em uống mất rồi." Đường Vãn Vãn chống tay vào cằm, đột nhiên cô nảy ra một ý: "Thẩm Khác, hay anh cạo đầu đi."
Thẩm Khác: "?"
Đường Vãn Vãn: "Trọc đầu có thể dịch chuyển tức thời đấy."
Thẩm Khác: "???"
"Như vậy thì đêm em dậy, anh có thể dịch chuyển tức thời đưa em ra bồn cầu. Giải quyết xong anh lại dịch chuyển tức thời đưa em về giường." Đường Vãn Vãn suy nghĩ viển vông: "Như vậy thì em không cần dậy nữa."
Thẩm Khác: "Sao trọc đầu lại có thể dịch chuyển tức thời được?"
Đường Vãn Vãn: "Châu Trì như thế mà."
Thẩm Khác: "Châu Trì là ai?"
Đường Vãn Vãn: "Nam chính trong tiểu thuyết "Hoà thượng giải mộng, sốc lông lốc" đó."
Thẩm Khác: "…."
"Cạo trọc đi thanh niên ơi." Đường Vãn Vãn hưng phấn hẳn: "Lấy độc trị độc thôi."
Thẩm Khác: "…"
Vết thương của Đường Vãn Vãn không nghiêm trọng lắm, không tổn hại đến xương cốt mà chỉ toàn thương ngoài da. Sau khi làm bài kiểm tra toàn thân, bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện nghỉ ngơi quan sát thêm ba ngày, nếu không có phản ứng lạ gì có thể xuất viện luôn.
Thẩm Khác gây ra một trận ồn ào như vậy, người nhà họ Thẩm sao có thể không biết. Lúc anh dẫn đội cứu trợ với thôn Thạch Tử thành phố C, ba Thẩm đã nhận được thông báo, biết là mất liên lạc với Đường Vãn Vãn nên ông cũng chẳng ngăn Thẩm Khác lại. Sợ ông nội bà nội Thẩm lo lắng, đợi tới khi Thẩm Khác đưa Đường Vãn Vãn bình an quay lại, ba Thẩm mới nói cho họ.
Đương nhiên là bà nội Thẩm cũng mắng ba Thẩm té tát.
"Không ngờ Thẩm Khác lại là đứa si tình ghê ha." Hiếm khi ông nội Thẩm không cà khịa Thẩm Khác.
"Chỉ có mình ông không ngờ ý. Cái quyển nhật ký của Thẩm Khác không đủ rõ ràng à?" Bà nội Thẩm gõ lên trán ông nội Thẩm, đột nhiên bà tức lắm: "Đều họ Thẩm mà sao khác thế không biết! Sao tôi không thấy ông si mê tôi thế cơ chứ!"
Ông nội Thẩm dùng cuốc xới đất trong vườn, không ngẩng đầu lên đáp: "Là do bà không nhìn thấy thôi."
Bà nội Thẩm đang buộc giàn mướp, nghe thấy ông nói vậy thì tức tới mức vứt sợi thừng trong tay xuống đi ra khỏi vườn rau: "Ở chung với tên già như ông tổn thọ ít nhất ba năm. Tôi đi tìm Đường Vãn Vãn đây."
Mẹ Thẩm vừa từ công ty về, nghe thấy thế thì mắt sáng rực: "Con cũng đi chung ạ."
Thế là một tiếng sau, bốn người nhà họ Thẩm cùng tới bệnh viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!