Chương 44: (Vô Đề)

Thẩm Khác gì cũng biết.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Thành phố Đồng, đêm khuya, trên giường bệnh.

Đường Vãn Vãn cuộn mình nằm trong lòng Thẩm Khác, kể lại với anh chuyện cô bị "chôn sống": "Anh có biết phim Mỹ Hannibal không?"

Thẩm Khác: "Anh biết."

"Trong phim ấy có một vụ án tên là nấm cơ thể người." Đường Vãn Vãn nói: "Lúc em bị chôn vùi trong đất, em đã nghĩ là, nếu em chết rồi, không biết trên người em có mọc nấm không nhỉ?"

"Em có muốn mọc không?" Thẩm Khác hỏi.

"Em cảm thấy khung cảnh mọc nấm rất gớm, em vốn rất kháng cự, nhưng sau đấy em lại nghĩ, nếu nấm biết nói thì em nguyện ý để nấm mọc."

"Có phải em muốn để nấm nói chuyện với anh không?"

"Vâng, em muốn nhờ nấm nói với anh rằng, Đường Vãn Vãn thích Thẩm Khác lắm."

Cổ họng Thẩm Khác vừa xót xa vừa khô khốc, anh hôn lên trán Đường Vãn Vãn, khó khăn mỉm cười nói: "Đường Mông Chó em đúng là một con lừa ngốc mà."

Đường Vãn Vãn véo tai anh: "Thế người muốn lấy anh là ai hả?"

Thẩm Khác ngoan ngoãn đáp: "Mông chó lừa ngốc."

"Lừa ngốc là vợ của ai nào?"

"Là vợ của anh."

"Hahaha." Đường Vãn Vãn bật cười: "Thẩm Khác, anh giỏi thế không phải cũng vẫn lấy lừa ngốc đó thôi."

"Đường Vãn Vãn." Thẩm Khác béo mặt cô: "Anh dễ đổ quá rồi nhỉ."

"Em cũng thấy anh dễ đổ, may mà không ai giành với em. Lúc em nằm trong hố em còn nghĩ, nếu có ai dám giành anh với em, em sẽ lái máy xúc san bằng người ta."

Thẩm Khác cười: "Ừ, anh đã thấy cảnh em lái máy xúc húc bé Ba rồi."

Đường Vãn Vãn: "Theo lời của Chu Châu thì là, gieo nhân nào gặt quả ấy, báo ứng của anh chính là em."

Gieo nhân nào, gặt quả ấy, việc anh lấy mẫu cho AI Đường Mông Chó năm đó chính là nguyên nhân của tất cả chuyện này.

"Đúng, em nói đúng." Thẩm Khác rút lại biểu cảm kia, cầm điện thoại lên mở chương trình của AI Đường Mông Chó ra, nói: "Đường Mông Chó, vừa nhìn là biết em thích anh mà."

AI Đường Mông Chó: [Anh nhìn lại cho rõ đi?]

Đường Vãn Vãn: "???"

"Có người mô phỏng mặt em, có người mô phỏng mặt em." Đường Vãn Vãn ngơ ra, lật chăn tìm nơi phát ra âm thanh: "Có cả mô phỏng giọng của em nữa!"

Thẩm Khác cười: "Đường Mông Chó, em thích ăn gì nhất?"

AI Đường Mông Chó: [Bánh canh thịt lừa.]

Đường Vãn Vãn đập lên giường: "Có cái cớt ế, giờ em thích ăn nhất là môi của Thẩm Khác."

Thẩm Khác sắp cười lật giường.

Trong chương trình có một cái kho giọng nói, bên trong toàn là giọng của Thẩm Khác, có vui có giận có buồn đủ các kiểu cảm xúc. Sau khi được Thẩm Khác điều chỉnh, giọng nói của Đường Mông Chó gần như đã giống hệt giọng nói thật của Đường Vãn Vãn, đặc biệt là lúc nói câu ngắn, còn có thể biến giả thành thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!