Yêu cuộc sống.
Yêu Thẩm Khác.
Mình cũng yêu bản thân.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Bé Ba xuất viện, Đường Vãn Vãn bế nó về nhà.
Ngày đầu tiên, bé Ba húc đổ bàn ăn; ngày thứ hai, bé Ba gặm hư sô pha; ngày thứ ba, bé Ba chạy lên giường cô làm một bãi phân.
Đường Vãn Vãn tức phát điên, cầm dao rượt bé Ba tới phòng 602 ở đối diện.
Thẩm Khác cười không nhặt được mồm.
Đường Vãn Vãn: "Em thấy em không hợp nuôi con."
Thẩm Khác: "?"
"Anh nhìn bé Ba đi, chỉ biết ăn ngủ nghỉ ỉa phá hoại đồ đạc, y hệt mấy đứa nhóc hư đốn nhà đồng nghiệp em." Đường Vãn Vãn mặt mày buồn bã: "Suýt chút nữa em xử luôn bé Ba. Nếu sau này con em mà như vậy, em sợ lại không nhịn được mà cầm dao lên."
Thẩm Khác nằm thẳng người dậy trên giường mỹ nhân: "Sao em lại ví con chúng mình với một con lợn chứ?"
"Nhưng chúng nó giống nhau thật mà." Đường Vãn Vãn hiển nhiên đã không nhận ra Thẩm Khác đã đánh tráo khái niệm, biến "con em" tráo thành "con chúng ta".
Cô tiếp tục nói: "Hơn nữa Chu Châu nói, lợn cái gì cũng ăn, dễ nuôi nhất rồi, chứ trẻ con không phải cái gì cũng ăn đâu, không cẩn thận là em hại chết nó ý."
Thẩm Khác: "Không sao, chết một đứa thì sinh đứa nữa."
Đường Vãn Vãn: "…"
"Ngốc nghếch." Thẩm Khác vươn tay, mỉm cười bế cô lên giường mỹ nhân: "Anh biết nuôi con lắm."
Đường Vãn Vãn: "Anh từng nuôi trẻ con rồi à?"
"Không, nhưng anh đã từng nghĩ tới những tháng ngày cùng em nuôi con." Thẩm Khác ôm cô vào lòng, rúc đầu vào cổ cô: "Con không ăn chúng ta sẽ buộc con lên xe máy lao vun vút, cho nó sợ phát khóc đòi ăn cơm."
Đường Vãn Vãn: "…"
Đường Vãn Vãn: "Đây là cái mà anh nói là biết nuôi con lắm đấy à?"
Thẩm Khác bật cười. Hơi thở âm ấm, cổ ngưa ngứa.
Đường Vãn Vãn có chút ngây người, lúc bừng tỉnh thì cô đã bị Thẩm Khác hôn hết một lượt.
Kể từ khi tán đổ được anh, chuyện thế này ngày nào cũng sẽ xảy ra. Bản thân cô cũng không biết tại sao, cứ hôn và bị hôn một cách khó hiểu, căn bản chẳng cần tới lý do, hai người chỉ cần nhìn vào mắt nhau là sẽ có một bên không khống chế nổi mà sán tới hôn một cái.
Chỉ hôn thôi cô cũng rất thoải mái rất hưởng thụ.
Quả nhiên Chu Châu không lừa cô, Thẩm Khác thật sự sẽ mang tới cho cô niềm vui thú vật.
"Thẩm Khác, anh cảm thấy giờ anh với bé Ba, ai hạnh phúc hơn?"
"Anh." Thẩm Khác xoay người: "Vì anh biết mở máy xúc."
Chào các bạn khán giả, mời theo phóng viên đài chúng tôi tới công trường này giám sát hiện trường thi công.
Chúng ta nhìn thấy anh Thẩm đang dỡ máy xúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!