Chương 42: (Vô Đề)

Các cô gái ơi, mau yêu đương đi. Yêu đi yêu đi yêu đi.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Bàn xoay cứ xoay đều xoay đều, đất sét dính lên mặt, lên cánh tay và người họ, nhưng chẳng ai để tâm tới. Bọn họ dành toàn bộ sự chú ý lên bát Đường lớn trong tay, chiếc bát dần thành hình.

Đường Vãn Vãn cảm thấy bản thân y như đống đất sét trên bàn xoay, được văn vê x** n*n trong lòng bàn tay của Thẩm Khác.

"Em không tin anh chưa từng làm gốm." Đường Vãn Vãn lẩm bẩm, tay anh linh hoạt thế mà.

"Tiết làm gốm hồi tiểu học có được tính là làm không?" Thẩm Khác hỏi.

"Tiểu học có tiết học làm gốm á? Sao em không nhớ?"

"Tiết mỹ thuật, em bị thuỷ đậu xin nghỉ mất một tuần."

"Thế tiết học ấy anh đã làm gì? Cũng làm bát à?"

"Ừ."

"Cái bát đó đâu? Em muốn xem."

"Bị em vứt vào thùng rác rồi."

"Em bá đạo vậy sao?"

"Ừ, em bá đạo lắm." Cằm của Thẩm Khác dựa lên cổ cô, anh nắm lấy tay cô: "Em còn không cho anh chơi với mấy bạn nữ khác."

Hồi tiểu học, Đường Vãn Vãn là một bé mập, một bữa cơm còn ăn nhiều hơn Thẩm Khác, thế nên Thẩm Khác gọi cô là Bát Đường Lớn. Tiết gốm hôm đó anh quả thật đã làm một cái bát cực to, đáng ra nên gọi là chậu thay vì bát. Anh cầm về nhà lấy đó để giễu cợt Đường Vãn Vãn, Đường Vãn Vãn tức phát khóc, giật lấy rồi vứt vào thùng rác.

Nhưng giờ Đường Vãn Vãn đã không còn nhớ chuyện này, nên Thẩm Khác liền nhân cơ hội chụp mũ cho cô, vu oan cô không cho anh chơi với mấy bạn nữ khác.

"Có phải từ bé em đã thích anh rồi không?" Thẩm Khác ôm lấy Đường Vãn Vãn từ sau lưng, ôm cô vào lòng, tay lớn nắm tay nhỏ, từng ngón tay vân vê đất sét trong kẽ tay cô, vân vê xong rồi véo: "Phải không?"

Đường Vãn Vãn cảm thấy xương cốt của cô đều bị Thẩm Khác nắn cho mềm cả ra, ước chi thời gian ngừng lại, ước được làm bát gốm cả đời, mãi mãi ở đây làm mà thôi.

Đột nhiên nhớ tới cái bát Thẩm Khác làm trong tiết gốm hồi tiểu học, có phải anh cũng nắm tay các cô bé khác như thế này không, tuy lúc đó anh chỉ là học sinh tiểu học, trong đầu chắc chẳng có mấy thứ đen tối linh tinh gì, nhưng cô vẫn giận lắm.

Cực giận.

Đường Vãn Vãn đẩy tay anh ra: "Anh từng làm gốm với mấy cô rồi?"

Thẩm Khác: "Có mỗi mình em thôi."

Đường Vãn Vãn: "Hồi tiểu học cũng tính đấy nhé."

"Cũng chỉ có mình em thôi. Hồi tiểu học là anh tự làm." Thẩm Khác nắm lấy tay cô, hai đôi bàn tay nắm lấy nhau, lại quấn lấy nhau: "Vãn Vãn."

!

Sởn cả da gà.

Không phải cô chưa từng bị gọi là "Vãn Vãn", nhưng Thẩm Khác gọi nghe mập mờ quá.

"Vãn Vãn." Môi của Thẩm Khác trượt qua gáy cô: "Tập trung làm đi, không anh phạt em đấy."

Đường Vãn Vãn mạnh miệng: "Phạt em đi nhà ma chắc."

Thẩm Khác đặt tay cô ra vòng ngoài của chiếc bát gốm, lòng bàn tay cảm nhận sự mượt mà của gốm sét và tốc độ quay nhanh: "Phạt em phải lừa được anh một tỷ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!