Chương 4: (Vô Đề)

Tôi, Đường Vãn Vãn, cho dù chết, chết bệnh, cô độc mà chết, dù không kết hôn sẽ bị xử tử hình hay ngồi tù đến chết, cũng sẽ không gả cho Thẩm Khác.

— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Thẩm Khác ăn mặc đơn giản Tshirt và quần thường, ánh đèn quán bar tối tăm không thấy rõ mặt anh. Lẽ ra như thế sẽ chẳng hấp dẫn nổi sự chú ý của ai, nhưng có một loại người có một loại năng lực đặc biệt, không cần làm cái gì, thậm chí không cần nhìn mặt, chỉ cần đứng ở đó là có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Thẩm Khác chính là loại người như vậy.

Chu Châu nhìn thấy anh trước tiên: "Cậu, cậu, cậu…"

Đường Vãn Vãn cũng nhanh chóng: "Cậu, cậu, cậu…"

Sau đó hai người nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương đọc được một điều: "Hai người quen nhau à?"

Hình tượng đặc biệt này chẳng khác gì hiện trường bắt gian.

Anh ta cũng từng đá cậu à? Cậu cũng bị anh ta cắm sừng à? Rốt cuộc anh ta có bao nhiêu cô em gái mưa vậy? Chị em, đứng lên thôi!

Cô gái ngồi bàn bên trong nháy mắt não liền bổ sung thêm một đống tình tiết cẩu huyết c*̉a phim truyền hình.

Thẩm Khác vô c*̀ng bình tĩnh nhìn Chu Châu, lại nhìn về phía Đường Vãn Vãn, híp mắt lại, cười mà tựa như không cười: "Đường Vãn Vãn, nghe nói ở bên cạnh cô còn không bằng chết đi, cho nên cô vẫn luôn không gả đi được?"

Đường Vãn Vãn: "......" Ha ha.

Thẩm Khác ngả ra ghế sô pha, một bộ dáng cô từ: "Gả cho tôi đi, dù sao tôi c*̃ng không muốn sống."

Chu Châu: "?"

Đường Vãn Vãn: "??"

Bóng đêm dần dần dày hơn, bầu không khí trong quán bar từ từ nóng lên, DJ trên sàn nhảy đổi sang bài Deathrock, sóng âm ngày càng cao hơn.

Thẩm Khác tựa lưng trên ghế sô pha, vắt chân, cà lơ phất phơ nhìn Đường Vãn Vãn ở phía đối diện.

Chu Châu ngồi song song với anh, ở giữa chỉ cách một chú chó.

Cô quay đầu chỉ có thể nhìn thấy gò má c*̉a Thẩm Khác. Có thể là do quanh năm phải ở cùng động vật, nên khứu giác c*̉a cô đặc biệt nhạy bén – người này tuy phóng túng nhưng có chút nguy hiểm, không thể chọc vào. 

Nhìn anh ngồi thoải mái thế kia thôi, chứ dáng vẻ chẳng khác gì một tên biến thái ngồi trên xác hài cốt cả.

Không phải người c*̀ng đường, không trêu nổi.

Chu Châu ôm Đại Chúa Đất cẩn thận mà dịch dịch sang bên cạnh, tiến lên nhìn rõ dung mạo c*̉a Thẩm Khác, sau đó nhớ ra anh từng đến khám bệnh tại bệnh viện thú y mà cô làm việc. Nói một cách chính xác, là anh đưa chó đi khám, thảo nào cô cảm thấy hình như đã gặp qua anh ở đâu.

Chu Châu có bị mù mặt một chút. Nhưng chỉ bị loại bệnh này với người bình thường. Đối với người đẹp trai trước mặt này, cô ấy chả khác gì máy quét mặt.

Kkk, máy quét bắt đầu làm việc.

Chu Châu nhớ lại, ngày nào đó tháng trước, Thẩm Khác mang một con Golden Retriever đến bệnh viện, vừa khéo lấy số khám bệnh ở chỗ cô. Sau khi kết thúc chẩn đoán bệnh, anh chủ động quét mã QR wechat c*̉a cô, nói là về nhà nếu như Golden Retriever không khỏe, có thể thuận tiện liên lạc để hỏi. Thế nhưng anh vẫn luôn không gửi tin nhắn, sau đó cô chủ dộng nhắn một tin hỏi tình hình c*̉a Golden Retriever, anh c*̃ng không trả lời.

Chỉ có như thế.

Chu Châu ôm Đại Chúa Đất, con ngươi hết nhìn Đường Vãn Vãn, lại nhìn sang Thẩm Khác, cổ tay cô có chút nặng nề, cảm giác hình như bản thân vô tình biết được một bí mật không nên biết thỉ phải.

Ô hô hô. Kích thích.

Đường Vãn Vãn nhìn Thẩm Khác đối diện, đưa tay chỉ đầu mình: "Thẩm Khác, anh ngã đến hỏng đầu rồi à?"

"Chắc là thế." Thẩm Khác ngả người trên sô pha, tư thế chờ bị thượng*: "Nhân lúc tôi đang bệnh, muốn mạng c*̉a tôi thì lên đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!