Mình muốn theo đuổi Thẩm Khác.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Đường Vãn Vãn rất tự nhiên đi về phía giường Thẩm Khác rồi chỉ huy anh: "Bật đèn ngủ tôi tối thôi, em còn ngủ nữa."
"…Ừm." Anh ngoan ngoãn chỉnh tối đèn đi, rồi lại không nhịn được mà hỏi: "Không phải em không sợ ma rồi nữa à?"
Đường Vãn Vãn bình thản trả lời: "Giờ lại sợ rồi."
Thẩm Khác: "…"
Thẩm Khác: "Anh cũng sợ."
Đường Vãn Vãn kéo chăn trùm qua mặt, lầm lừ nói: "Ngủ với nhau là không sợ nữa thôi."
Thẩm Khác: "…"
Anh quay người đi, bật cười.
Anh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, ngay khi anh còn đang lo lắng hồi hộp quay về phòng ngủ thì Đường Vãn Vãn đã ngủ thiếp đi.
Thẩm Khác: "…"
Cô sang đây để ngủ thật à.
Y như lúc đi ăn cơm xem mắt vậy, chỉ đơn thuần là ăn cơm thôi.
Anh cắn răng, tắt đèn lên giường đi ngủ.
Nhưng lại không sao ngủ nổi.
Trời và người đều hoà làm một, thiên thần giao chiến, PK thất bại.
Anh sán tới lén lút hôn Đường Vãn Vãn một cái, lại càng tỉnh táo hơn.
Anh gần như không chợp mắt nổi, thức một mạch tới sáng.
Tối hôm sau, Đường Vãn Vãn lại ôm gối tới, y như tối hôm qua, cô vừa nằm xuống giường, đầu vừa ngả lên gối là khò khò luôn.
Thẩm Khác: "…"
Rốt cuộc là em tới đây để "ngủ" với anh, hay chỉ là để đánh một giấc thôi vậy.
Lại thức tới trời sáng.
Tối ngày thứ ba, Đường Vãn Vãn lại ôm gối đi sang.
Thẩm Khác: "…"
Nửa đêm.
Thẩm Khác vén chăn ngồi bật dậy, con mẹ nó chứ, anh đếch quan tâm là máy xúc có oxy hoá không, là đàn ông thì phải chiến.
Không có dầu bôi trơn thì vẫn chuyển động được, ông đây sẽ làm dầu bôi trơn, ông đây phải khiến cho máy xúc chuyển động siêu tốc độ thì thôi.
Chiếc xe máy chạy nhanh, rồi lại xịt máy trên tay cần cẩu của máy xúc.
Muốn ôm đầu Đường Vãn Vãn lắc cho cô tỉnh dậy quá, đã hết đèn đỏ đâu mà em lại tới "ngủ" với anh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!