Không muốn cãi nhau với Thẩm Khác nữa đâu.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Ở xưởng xe, Đường Vãn Vãn cứ nhìn chằm chằm vào một cỗ máy rồi xuất thần, mấy lần suýt chút nữa đã xảy ra sự cố, toàn là Triệu Mãnh kéo cô lại bên "bờ vực của cái chết".
Cảm tạ Triệu Mãnh một vạn lần.
Triệu Mãnh là người thô thiển, suy nghĩ đơn giản, có gì nói nấy. Gặp phải chuyện sầu gì, ăn ăn uống uống ngủ một giấc ngày mai tỉnh dậy lại là hảo hán, giống hệt Đường Vãn Vãn lúc trước.
Thế nên Đường Vãn Vãn rất bằng lòng ở cạnh cậu ấy, cô có thể nhìn thấy mình của quá khứ ở cậu ấy.
Cô đã từng tìm về bản thân của quá khứ nhưng đều thất bại.
Cô đã tưởng là cả đời này cô sẽ như vậy, sống không được tích sự gì, không ngủ được thật đau đớn, nếu có cách nào đó để cô có thể ngủ ngon một giấc thì tốt biết bao.
Cô nghĩ ra một cách — giấc ngủ ngàn thu.
Ngay lúc cô định thực hiện điều ấy thì mô hình transformer trong tủ đột nhiên rơi xuống, tay gãy làm đôi, đập lên ngón chân cô.
Đường Vãn Vãn đột nhiên tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.
Chuyện này chỉ có thể dùng huyền học giải thích.
Cho tới bây giờ, cô vẫn nhớ rõ ràng âm thanh mô hình transformer đập lên chân cô — là tiếng hoa nở.
Mỗi một đoá hoa nở ra từ trong bùn đất; mỗi một vì sao trong ngân hà này; một một dòng suối chảy ra từ trong khe núi hoang dã; mỗi một mầm non nảy nở trong ốc đảo sa mạc; mỗi một làn gió xuân…
Cho dù không ai để ý tới thì những sinh mạng này đều có ý nghĩa tồn tại của riêng mình, không bao giờ vụt tắt.
Đường Vãn Vãn nằm trên đất, ôm mô hình transformer khóc to.
Ngày hôm sau, cô lại quay về Đường Vãn Vãn cứng rắn lúc trước.
Sau đấy, Đường Vãn Vãn vô tình đọc được một đoạn thế này trong một quyển sách: "Bọn họ cứ chăm chăm nghĩ nát óc về một vấn đề nho nhỏ, có lúc bỏ ra mấy tiếng để nghĩ, có lúc phải bỏ ra mấy ngày, có lúc phải dành hàng năm hàng tháng. Ấy chẳng khác gì coi khả năng tư duy của mình như một con lừa rồi cứ liên tục thúc đít nó, ép nó chui qua một cái lỗ kim." [1]
Đường Vãn Vãn đột nhiên hiểu ra.
Từ đó, cô đã chôn sâu chuyện này xuống, không bao giờ đào ra nữa.
Cô muốn làm người lựa chọn, lọc bỏ toàn bộ những chuyện bất lợi cho mình. [2]Trương Kỳ Chính đã bị cô "lọc bỏ" như vậy.
Lúc này, đứng trước mặt Trương Tông Chính, bên tai toàn là tiếng hú hét hóng hớt của các đồng nghiệp trong công ty.
Không hề có điềm báo, Đường Vãn Vãn cứ thế nhớ lại Trương Kỳ Chính, nhớ tới cảnh tượng đêm Giáng Sinh năm đó, trong tiếng hò reo của đám người hóng hớt, Trương Kỳ Chính đã gõ nồi gọi cô.
Sắc mặt của cô khó coi cực kỳ, ánh mắt nhìn Trương Tông Chính chắc chắn cũng ngập tràn sự sợ hãi.
Bởi vì Trương Tông Chính nói: "Cô nhớ lại rồi à?"
Trương Tông Chính mỉm cười nhìn cô rồi cưỡng ép nhét vào tay cô một đóa hoa hồng.
Hai chân của Đường Vãn Vãn như bị ghim lại tại chỗ, cô không né được, tránh cũng chẳng xong. Cô máy móc nhận lấy đoá hoa hồng, gai hoa đâm vào tay, chảy cả máu nhưng cô cũng chẳng cảm thấy đau.
Cô đã mất đi tri giác.
"Đường Vãn Vãn nhận hoa hồng của 3Z nè!"
"Vị hôn phu có cả khu resort bị đá rồi hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!