…
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Trương Kỳ Chính và Đường Vãn Vãn là cùng một chuyên ngành, Trương Kỳ Chính học ở lớp 3, Đường Vãn Vãn học lớp 2, tuy không cùng một lớp, nhưng có vài lớp học chung sẽ học cùng, nên đều quen nhau cả.
Thành tích chuyên ngành của Trương Kỳ Chính rất tốt, hồi năm ba còn được chọn làm thành viên của nhóm sáng tạo khoa học kỹ thuật của trường, hồi đó Đường Vãn Vãn cũng trong nhóm này. Bọn họ đại diện trường tham gia cuộc thi sáng tạo khoa học kỹ thuật sinh viên toàn quốc và nhận được giải nhất.
Cũng chính từ lúc ấy Trương Kỳ Chính mới có tình cảm với Đường Vãn Vãn, nhưng biết sao Đường Vãn Vãn lại cứng rắn quá, chưa từng rung rinh.
Đại học Khoa học kỹ thuật nằm ở Thành phố Đồng. Giáng sinh năm tư lại đúng vào cuối tuần, Đường Vãn Vãn tan học bèn về nhà luôn, lúc Trương Kỳ Chính gõ nồi gọi tỏ tình ở dưới lầu trong đêm Giáng sinh cô không có ở trường. Có người đã gửi video Trương Kỳ Chính vào lớp, Đường Vãn Vãn xem rồi lại quên béng mất, không hề để tâm.
Tính tình Trương Kỳ Chính khá bướng bỉnh và hơi cố chấp.
Lúc anh ấy tỏ tình, có người đã nói với anh ấy rằng Đường Vãn Vãn không có ở ký túc xá, nhưng Trương Kỳ Chính không tin, anh ấy ôm nổi ngồi đợi dưới toà ký túc, đợi tới khi ký túc tắt đèn, quản lý ký túc ra đuổi anh ấy, anh ấy mới đi.
Đến thứ hai quay lại trường, buổi sáng sau khi tan học, Đường Vãn Vãn bị Trương Kỳ Chính ôm một cái nồi chặn lại ở hành lang.
Mặt Trương Kỳ Chính đỏ bừng, lắp bắp nói lại quá trình rèn giũa cái nồi sắt này.
Đường Vãn Vãn chăm chú lắng nghe rồi đưa ra lời chất vấn: "Tỷ lệ cát silic của cậu hình như sai rồi."
Trương Kỳ Chính sững người: "Tớ đã cân chuẩn từng gam một, trước khi chế tạo tớ cũng đã dùng chất lỏng với tỉ lệ tương tự để thí nghiệm rồi, tớ cảm thấy không có vấn đề gì cả…"
"Trong phòng thí nghiệm và thực tế thao tác cũng sẽ có chênh lệch mà."
Hai người đột nhiên trở nên học thuật rồi bắt đầu nghiêm túc thảo luận về chủ đề này.
Cuối cùng, Đường Vãn Vãn nói: "Thế cậu đã mở nồi ra chưa?"
"Vẫn chưa." Mắt Trương Kỳ Chính sáng lấp lánh: "Để tớ mở nồi ra rồi lại tới tìm cậu nhé."
Đường Vãn Vãn: "Được."
Trương Kỳ Chính cầm chiếc nồi sắt tung tăng rời khỏi đó. Một bạn nữ đứng bên cạnh chứng kiến tất cả mọi chuyện há hốc mồm.
Bạn nữ đó vỗ vỗ vai Đường Vãn Vãn: "Cao tay thật, quả là quá cao tay."
Đường Vãn Vãn: "…"
Bạn nữ đó: "Không ngờ cậu lại dùng cách này để từ chối Trương Kỳ Chính nha, cậu ta là Trương Kỳ Chính đó, giáo sư nói chuyện với cậu ta cũng phải đồ mồ hôi đấy."
Đường Vãn Vãn: "Tớ đâu có từ chối gì đâu, những gì tớ vừa nói đều dựa trên số liệu đấy."
Bạn nữ đó: "?"
Cảm giác server máy chủ của hai người hơi khang khác à nha.
Bạn nữ đó: "Cậu cảm thấy Trương Kỳ Chính ôm nồi tới tìm cậu làm gì?"
"Đêm Giáng Sinh cậu ta đứng dưới lầu gọi tớ, bạn cùng phòng tớ nói là cậu ta thích tớ, tớ cũng tưởng là vậy, nhưng giờ tớ lại nghĩ là không phải." Đường Vãn Vãn suy nghĩ: "Giờ tớ chắc chắn là cậu ta tới tìm tớ để thảo luận việc rèn nồi sắt."
Bạn nữ kia: "…"
Việc Trương Kỳ Chính đêm Giáng Sinh đứng dưới lầu gọi tỏ tình lại tặng nồi, hôm sau lại cầm nồi chặn Đường Vãn Vãn ở hành lang lại bị cô dùng số liệu thực tế để phủ nhận như thế.
Sự việc này nhanh chóng lan truyền trong viện cơ điện, từng một thời trở thành chủ đề trò chuyện giải sầu sau giờ học của mọi người.
Sau đấy còn có người cho rằng cái nồi của Trương Kỳ Chính này giống y hệt cái nồi thần kỳ của Sói Đỏ vậy, có cùng một tác dụng như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!