*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi nghi ngờ Thẩm Khác thích tôi.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Thẩm Khác cứng người.
Đường Vãn Vãn cứ thế dùng tư thế này, đôi môi chuyển động cắn lấy cắn để môi của Thẩm Khác.
Thẩm Khác: !!!
Có vẻ Đường Vãn Vãn đang mơ thấy mỹ vị, đang thưởng thức món gì đó trong mơ nên vô thức coi môi của Thẩm Khác thành đồ ăn, ăn ngấu nghiến không dừng.
Mặc ba Đường đen xì, hất mạnh cửa tủ giày một cái.
Thẩm Khác hơi cúi người, anh như thể một cây bắp cải đứng ngẩn ra đấy cho lợn gặm.
Đường Vãn Vãn ăn no rồi, cánh tay của cô trượt từ trên cổ Thẩm Khác xuống, cô quay người tiếp tục dúi vào sô pha giả vờ ngủ. Cô nhắm mắt chọp chẹp miệng mấy cái, lẩm bẩm không rõ một câu gì đó, như thể đang mê sảng, diễn như thật.
Thẩm Khác sực tỉnh: "??"
Cô đang nằm mơ à.
"Khụ khụ khụ." Ba Đường ngồi xổm cạnh tủ giày, lấy một đôi dép lê ra.
Thẩm Khác như bừng tỉnh khỏi cơn mê, đến khi nhận thức được bản thân vừa làm gì, lưng anh lập tức túa mồ hôi, ướt đẫm cả áo sơ mi.
Anh lại nhân lúc Đường Vãn Vãn ngủ say giở trò với Đường Vãn Vãn ngay trước mặt ba cô.
Thẩm Khác đứng ngay ngắn, lễ phép nói: "Cháu chào chú Đường ạ."
Ba Đường ngồi xổm trước tủ giày, trong tay không biết tự lúc nào xuất hiện thêm một cái tua vít, đang "nghiêm túc cẩn thận sửa sang" tủ giày.
"Cửa tủ giày hỏng rồi. Haha." Ba Đường cúi đầu, giả vờ như vừa nhìn thấy tình huống bên ấy của Thẩm Khác, phúc hậu cười nói: "Cháu ngồi đi, cháu ngồi đi, để chú rót cho cháu cốc nước."
Thẩm Khác định tiến tới: "Để cháu sửa cho ạ?"
"Không cần không cần. Ốc vít bị lỏng thôi mà, chú vừa vặn chặt rồi." Ba Đường chột dạ cất tua vít đi, đứng dậy rót nước cho Thẩm Khác.
Trong lòng lẩm bẩm: Lẽ nào thằng nhỏ không nhìn ra là mình đang giả vờ sửa cửa tủ thôi à?
Sau lưng Thẩm Khác nhỏ mồ hôi, trong lòng cũng thì thẩm: Rốt cuộc bác ấy có nhìn thấy mình và Đường Vãn Vãn hôn nhau không nhỉ?
Hai người như thể gián điệp hai bên trong những năm tháng chiến tranh, vừa điên cuồng che giấu bản thân, trong lòng thì lại suy đoán suy nghĩ của đối phương.
Khách sáo với nhau, trong lòng căng thẳng, vừa khổ vừa mệt.
Ba Đường: "Cháu cao hơn rồi."
Thẩm Khác: "Chú vẫn trẻ như vậy ạ."
Ba Đường: "Cháu về nước lúc nào vậy."
Thẩm Khác: "Đầu năm nay ạ."
Ba Đường: "Còn đi nữa không?"
Thẩm Khác: "Không ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!