Tôi thèm muốn cơ thể của Thẩm Khác đấy.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Đường Vãn Vãn chặt xương "đùng đùng đùng" như sấm đánh để trút ý niệm xấu xa trong lòng.
Thẩm Khác nằm trên ghế gỗ dài mệt mỏi buồn ngủ. Cãi nhau gì chứ? Không cãi nổi.
Ban nãy bà nội Thẩm gọi điện thoại tới, giục anh về nhà truyền nước uống thuốc. Anh nói dối tối nay không sốt rồi mập mờ cho qua, thực ra anh sốt rất cao, có chút đầu choáng mắt hoa rồi.
Không biết có phải do mấy hôm nay ngủ nhiều hay không mà chứng thèm ngủ của anh không phát tác nữa.
Bắt đầu từ tối qua, trước mặt Đường Vãn Vãn, anh luôn mang theo tâm trạng vò đã sứt thì mẻ luôn cho rồi, nếu lại lên cơn, Đường Vãn Vãn có lẽ sẽ hỏi, anh nhân cơ hội đó thẳng thắn nói thẳng ra.
Trong tình huống không phát bệnh, anh thực sự không tài nào mở lời nổi, đặc biệt là trước mặt Đường Vãn Vãn.
Nói thế nào chứ? Năm tôi học lớp 11 đột nhiên bị một căn bệnh kỳ lạ, cứ đột nhiên thiếp đi không có lý do, lúc ăn cơm ngủ, đi đường ngủ, làm bài tập ngủ, chơi bóng rổ cũng ngủ… nên anh chẳng dám đi đâu, chỉ đành nghỉ học mấy tháng, không tìm được bác sĩ chữa trị trong nước nên ra nước ngoài chữa bệnh.
Không muốn nhận sự đồng tình từ em, không muốn nghe em ủi, không biết phải đối mặt với em thế nào, nên mấy năm nay mới mãi không liên lạc với em.
Năm nay về nước gặp được em trong buổi họp lớp bạn cấp hai, không kìm lòng nổi muốn tới gần em, nên mới chuyển tới khu chung cư Hạnh Phúc tiếp tục làm hàng xóm với em.
Có lẽ cả đời anh không chữa khỏi căn bệnh này, em có để ý không?
"Giết tôi đi." Thẩm Khác kéo chăn đắp lên mặt mình, chết cũng không nói ra thành lời được.
Đường Mông Chó con lừa ngốc nhà em mau tới! Tỏ! Tình! Với! Tôi!
Cơm nước nấu xong, Đường Vãn Vãn bày biện lên bàn ăn xong, gọi một tiếng ăn cơm, Thẩm Khác không trả lời.
"Ăn cơm thôi cậu cả." Đường Vãn Vãn đi tới trước ghế gỗ dài, kéo chăn trên người Thẩm Khác xuống.
Cánh tay của anh trượt từ trong chăn ra, Thẩm Khác như một con chó chết, chăn chùm lên mặt không hề động đậy.
Cổ tay cứ đưa qua đưa lại, để lộ cánh tay rắn chắc, đôi tay từng khiến Đường Vãn Vãn muốn chặt xuống sưu tầm rũ xuống sàn. Bời vì da trắng nên trông cực kỳ xinh đẹp.
Tay đàn ông trông thế này, quả là vô lý.
Đường Vãn Vãn ngồi xổm xuống, nhìn Thẩm Khác một cái, chắc chắn anh "không còn ý thức", như có thêm dũng khí, cô cầm cánh tay này đặt lên đầu gối mình, sau đó một tay cô giữ lấy cổ tay, một tay giơ lên làm tư thế chặt, giơ tay, xuống dao, chặt củi.
Không xuống tay được, không nỡ huhuhu.
Cô cầm cánh tay đó lên, đặt cạnh miệng thổi thổi, không nhịn được, lại hôn lên.
Thẩm Khác chứng kiến toàn bộ: "?????"
Toàn thân như giật điện, tê tê dại dại.
Thực ra Thẩm Khác chẳng hề ngủ, anh chỉ là lười nói chuyện, lười động đậy, thậm chí lười cả thở.
Lúc bị bệnh vừa yếu ớt lại vừa ỉu xìu. Xíu xỉu xìu xiu.
Chăn đắp lên mặt, để lộ ra một góc nhìn.
Khoé môi điên cuồng giương lên.
Đường Mông Chó mời tiếp tục, không cần thương tiếc đóa hoa nhỏ anh đâu (đùa thui).
Nhớ tới dáng vẻ si mê của Đường Vãn Vãn ôm standee của anh ngồi xe bus, lại liên tưởng tới dáng vẻ điên cuồng thơm tay anh ban nãy, Thẩm Khác nôn nóng vô cùng, Đường Vãn Vãn trong xương cốt lại là một cô nàng háo sắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!