Chương 26: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Muốn cãi nhau với Thẩm Khác ghê.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Tin tức quá bất ngờ, Đường Vãn Vãn như nghe thấy sét đánh ngang lại.

Chu Châu kết hôn chớp nhoáng với đối tượng xem mắt số 1 rồi!

Nhưng nhớ có lần Chu Châu đã từng bói ra Cao Bằng Phi sẽ chủ động tới tìm cô ấy.

Đường Vãn Vãn gửi tin nhắn cho cô ấy: [Mày biết xem bói thật đấy.]

Chu Châu: [Mày không giận nữa à?]

Đường Vãn Vãn: [Còn xiu xíu.]

Chu Châu: [Được rồi được rồi, đợi bọn tao đi tuần trăng mật xong về sẽ mời mày ăn cơm, bữa đắt nhất luôn.]

Đường Vãn Vãn: [Tuần trăng mật á?]

Chu Châu gọi điện thoại tới: "Khoảng thời gian trước anh ấy bị thương lúc chấp hành nhiệm vụ, hôm qua nhiệm vụ vừa kết thúc, hôm nay bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng thương, kỳ nghỉ không dài. Không phải là kỳ tuần trăng mật thật đâu. Cuối năm cử hành hôn lễ sẽ xin nghỉ đủ các phép, tới lúc đó lại đi trăng mật lần nữa. Vãn Vãn, cuối năm mày cũng kết hôn nhỉ. Chúng ta cùng tổ chức lễ cưới, cùng mặc váy cưới đi."

Lượng tin tức quá nhiều, Đường Vãn Vãn ngơ ra tại chỗ: "Bị thương mà vẫn còn tuần trăng mật được á?"

"Được chứ." Chu Châu đẩy cửa ban công ra, đè tay lên mic điện thoại nhỏ giọng nói: "Tao kể mày nghe, ổng súc vật vãi."

Đường Vãn Vãn: "?"

"Lần trước mày sang nhà tao, không phải tao có bói hay sao, bói ra là ảnh sẽ chủ động tới tìm tao, kết quả đúng thật." Chu Châu bắt đầu kể lại quá trình hay người quen nhau: "Khoảng thời gian trước, ổng bị thương lúc làm nhiệm vụ, lúc đó tao vừa hay tan làm, ổng đi thẳng vào bảo tao lấy băng cầm máu với cồn. Tuy tao là bác sĩ thú ý nhưng tao vẫn biết kiến thức cấp cứu khẩn cấp của con người, nên tao giúp ổng…"

"Ồ, tao hiểu rồi." Đường Vãn Vãn nói: "Vì mày là bác sĩ thú y, nhưng mày lại chữa thương cho ông ấy nên mày mới nói ổng súc vật."

"Đúng nhưng cũng không đúng." Chu Châu cười hihi mấy tiếng nói: "Tao nói mày nghe ổng bị thương ở đâu."

Đường Vãn Vãn: "Ở đâu?"

Chu Châu: "Đùi đấy."

Tuy không cảm thấy hai cái này có liên quan gì tới nhau, nhưng trực giác của cô cảm thấy, Chu Châu chơi trò người lớn rồi.

Không muốn nghe trò thực chiến đó đâu.

Đường Vãn Vãn tâm lặng như nước, định cúp điện thoại: "Chúc chúng mày trăm năm hạnh phúc."

"Đợi đã." Chu Châu vội vàng dặn dò: "Vãn Vãn, trước khi kết hôn, mày cũng thử thử trúc mã của mày coi."

"Thử cái gì?"

"Thử xem anh ta có khiến mày vui như động vật không?"

"…"

Đường Vãn Vãn cầm điện thoại suy nghĩ, thang máy chạy tới tầng sáu, vừa nhìn đã thấy Thẩm Khác đứng dựa vào cửa nhà cô.

Đột nhiên nhớ tới tối qua hai người đã làm gì trên tấm ván cửa này, trong lòng Đường Vãn Vãn hoảng hốt, theo bản năng định chuồn.

"Đường Vãn Vãn." Thẩm Khác cất điện thoại đi, bước nhanh tới, vươn tay kéo cô từ trong thang máy ra ấn lên tường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!