Hôm nay tôi thăng thiên rồi.
Hôm nay Chu Châu cũng thăng thiên rồi
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Thử tưởng tượng khung cảnh này thử xem: Bạn ngồi ăn đồ nướng trong sân, độc lập tự do ăn rất mãn nguyện, dư vị sau khi ăn tuyệt vời vô cùng, đến mức bạn không nỡ đánh răng. Đúng lúc này, hàng xóm trèo vào vườn nhà bạn, không chỉ lật luôn bàn đồ nướng của bạn, mà còn ấn bạn lên cửa, đánh chiếm thành trì, đến cả chút ít mùi đồ nướng còn lại trong khoang miệng bạn cũng bị cướp sạch.
Bạn sẽ có phản ứng thế nào.
Lúc này, Đường Vãn Vãn đang đối mặt với vấn đề này.
Cổ đẩy Thẩm Khác ra, hơi buồn bực: "Thẩm Khác anh đói lắm à?"
Thẩm Khác: "??"
Đường Vãn Vãn: "Sao anh lại muốn ăn cả mùi thịt nướng trong miệng tôi?! Nếu anh đói thế, ban nãy ở sạp đồ nướng, anh gọi nhiều xiên nướng vậy sao không ăn rồi lại cướp trong mồm tôi??"
Thẩm Khác: ????
Thẩm Khác tức tới phát cười: "Đường Vãn Vãn, em cảm thấy tôi đang cướp mùi đồ nướng trong miệng em à?"
Đường Vãn Vãn tức tới sắp khóc: "Lẽ nào không phải ư?"
Thẩm Khác: "Giờ trong miệng em vẫn còn mùi xiên nướng à?"
Đường Vãn Vãn rơi một giọt nước mắt: "Không! Còn! Nữa! Bị anh ăn hết rồi, cái đồ— ưm—"
Thẩm Khác lại lần nữa lấp kín môi cô, còn hung dữ hơn lần trước.
Lần này không chỉ đánh thành chiếm đất mà còn thổi lửa đốt núi.
Đường Vãn Vãn bị hôn cho ngơ ra.
Trong đầu cô chợt xuất hiện một khung cảnh thế này.
Sạp đồ nướng trong nhà mình tuy hết rồi, nhưng trong sân lại nở rất nhiều hoa như thể có phép màu, thi nhau đua nở, có hoa hồng, có hoa bách hợp, có hoa oải hương và rất rất nhiều loại hoa tươi không rõ tên, sặc sỡ rực rỡ đủ kiểu đủ dáng thi nhau tung nở.
Bên ngoài sân còn có cả bỏng ngô.
Chiếc máy nổ bỏng bằng tay kiểu cũ, bùng một tiếng cực to, hạt ngô chớp mắt nổ tung, nổ thành hàng trăm vạn hạt bỏng.
Thơm thơm ngọt ngọt, bạn ăn hết miếng này đến miếng khác.
Vì ham ăn nên miệng sưng lên rồi.Hôm sau, tại công ty.
Đường Vãn Vãn chạy tới phòng vệ sinh soi gương, ban nãy cô bị đồng nghiệp trêu, hỏi cô có phải yêu đương rồi không.
"Rõ thế sao?" Cô nhìn môi mình trong gương: "Hình như hơi sưng, có cả vết răng nhưng đâu đến nỗi như môi xúc xích đâu."
Thẩm Khác thật đáng ghét.
Ở phòng bên cạnh có một cô gái đi ra, nhìn Đường Vãn Vãn trong gương, vừa rửa tay vừa cười nói: "Cô bôi tí son lên che đi là được."
Đường Vãn Vãn: "Giờ cô đánh son chưa?"
"Đánh rồi."
"Màu cũng đẹp đấy. Hãng nào vậy, tôi cũng mua một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!