Chương 23: (Vô Đề)

Không còn mặt mũi để gặp người khác nữa TAT

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

"Vâng vâng vâng. Xin mời tiếp tục màn biểu diễn của anh." Đường Vãn Vãn quay lại hành lang, xách hành lý vào trong nhà. Định đợi Thẩm Khác hết say rồi quay về nhà ba mẹ.

Cô chỉ đi mỗi thế mà Thẩm Khác đã biểu diễn luôn cả màn ngủ.

Đường Vãn Vãn rót một cốc nước tới đứng ở trước giường: "Dậy đi, dậy uống nước đi."

Thẩm Khác nhắm chặt mắt, yên lặng, dáng vẻ ngủ say như một em bé.

Đường Vãn Vãn nhìn anh, rồi tự mình ừng ực uống hết cốc nước.

Thực ra cô vẫn đang giận, giận Thẩm Khác giả phá sản lừa cô, chơi cô như một con ngốc, khiến cho cô ôm nỗi áy náy trong lòng lâu tới vậy.

Dù sao, có lúc cô cảm thấy việc cổ phiếu công ty anh xuống dốc như vậy có lẽ thật sự là do cô đẩy anh từ trên cầu thang xuống, hại cô mê tín, sợ thần sợ quỷ. Tuy là lần trước đi nhà ma đã khắc phục được nỗi sợ ma quỷ, nhưng đứng trước nhà ma cô sợ thật mà.

Quan trọng nhất là, anh có tiền thế mà tối nào cũng sang nhà cô ăn chực uống chực.

Vô! Lý! Đùng! Đùng!

Đúng là càng giàu càng keo.

Nhưng mà.

Bộ dạng chết tiệt này của Thẩm Khác lại giống chiếc xe máy của cô y hệt huhuhu.

Đường Vãn Vãn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, một cách để có thể khiến Thẩm Khác bồi thường.

Cưỡi anh.

Cưỡi anh như cưỡi xe máy vậy.

Vì để khống chế suy nghĩ này, Đường Vãn Vãn suýt chút nữa đã bóp cốc nước thành hình dạng khác.

Không được, cô phải tìm việc gì đó để thay đổi sự chú ý.

Cô đi rót một cốc nước lạnh, vẫn không được, vẫn là không được, cô càng muốn cưỡi anh hơn.

"Đường Vãn Vãn, đừng mà." Đừng đè nén thiên tính của mình mà huhuhu

Mắt không thấy, tim không loạn.

Đường Vãn Vãn nhào ra khỏi phòng ngủ, chạy thẳng về nhà mình, cầm hành lý lên định về nhà ba mẹ cho tĩnh tâm, nhưng lại sợ Thẩm Khác nửa đêm đột nhiên nôn thốc nôn tháo rồi hết hơi mà tèo gì đó.

Cô từng đọc không ít tin tức như thế, anh A say rượu xong ngủ quên, bị thức ăn định nôn ra đè lên khí quản dẫn tới đi chầu ông bà.

Cô bất lực quay về phòng 602, tiếp tục ngồi chờ ở trong phòng ngủ của Thẩm Khác.

Dáng vẻ say ngủ của Thẩm Khác, trong đầu Đường Vãn Vãn bất giác hiện ra – bóng dáng chiếc xe máy đợi tu dưỡng.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô sợ hãi nhảy dựng dậy từ mép giường.

Là điện thoại mẹ Đường gọi tới.

"Vãn Vãn, con đâu rồi? Sao chưa về?"

"Con, con… con tối nay không về nữa đâu ạ."  Đường Vãn Vãn ấp úng nói: "Xe máy của con hỏng rồi, phải sửa xíu đã mới về được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!