Chương 22: (Vô Đề)

Tôi không chỉ sống cùng Thất Tiên Nữ, mà tôi còn muốn che mờ mắt họ.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc] 

Năm lớp mười, Đường Vãn Vãn đi tới trường quốc tế tham gia triển lãm kỹ thuật hàng tháng, gặp được Thẩm Khác. Thẩm Khác lừa cô nói anh bị ba mẹ ngược đãi. Ăn uống phí sinh hoạt luôn không đủ dùng, sau đó thuận lý thành chương mà ăn chực của Đường Vãn Vãn một tháng, sau đó Đường Vãn Vãn vô tình gặp được mẹ Thẩm trên đường, bị mẹ Thẩm dỡ đài ngay tại chỗ.

Lúc đó Đường Vãn Vãn vô cùng tức giận, định tuyệt giao với Thẩm Khác.

Thẩm Khác đền cho cô một năm tiền ăn uống, bị cô trao lại cho một chỗ nuôi lợn ở một vùng quê nghèo đói.

Đường Vãn Vãn tức tối: "Sâu Sắc Kiểm Điểm. Tháng này tôi coi như là nuôi heo vậy."

Tuy rằng Thẩm Khác không nhớ cái chỗ nuôi lợn hồi đó, nhưng AI Đường Cớt Chó lại nhớ.

AI Đường Cớt Chó rất nhanh đã tìm ra ghi chép về năm đó – chỗ chăn nuôi lợn Sao Đỏ ở thôn Nhị d** Tử.

Thẩm Khác ngay lập tức tìm ra thông tin liên lạc của chỗ chăn nuôi lợn Sao Đỏ, gọi một cuộc tới, nói muốn quyên một xe lợn.

Người chịu trách nhiệm ở khu nuôi lợn vui phát điên, sau khi đặt điện thoại xuống, liền kêu gọi toàn thôn làm một cái chuồng lợn mới ngay trong đêm, để tạo không gian cho một cái xe tải lợn vào ngày mai. 

Thẩm Khác làm việc hiệu suất khá cao, chiều ngày thứ hai liền tự mình áp giải một xe lợn sống tới khu nuôi lợn Sao Đỏ thôn Nhị d** Tử. 

Người phụ trách khu nuôi lợn là một ông bác tinh thần hăng hái, rất gầy, điếu thuốc lào lúc nào cũng ở trên tay, đối xử vô cùng nhiệt tình, tổ chức cả một lễ khánh thành cắt băng quy mô nhỏ. 

Thẩm Khác: "…" 

Một nhóm trẻ con xông tới, kính dâng cho anh một bông hồng to bằng nilon (bị ép đeo lên). 

Thẩm Khác: "…" 

Anh vừa quay đầu, các bạn nhỏ vẫn chưa giành được nhiệm vụ đeo hoa cho anh đang cầm đóa hoa đỏ bằng nilon, đeo hết lên đầu lợn sống. 

Thẩm Khác: "…" 

Tuy là một thôn nghèo, nhưng dù sao cũng là thế kỷ 21, người trưởng thành thường mỗi người đều có một chiếc điện thoại. Vậy là, tách tách tách đứng vây quanh chụp Thẩm Khác và một đám lợn. 

Thẩm Khác: "…." 

Cảm giác bản thân như đang kết hôn với cả đám lợn nái vậy. 

Nghi thức cuối cùng đã kết thúc, tất cả đám lợn sống vào hết trong chuồng, còn đám người hóng hớt thì từ từ rời đi.

Chuồng lợn mới quá sạch sẽ, chẳng có cái gì nên trông không giống chuồng lợn chút nào, ngược lại lại trông giống một trạm trung chuyển của lò mổ hơn.

Thẩm Khác định quay vlog chuồng lợn cho AI Đường Mông Chó, sau khi hỏi ra được vị trí cụ thể của chuồng lợn cũ, anh và trợ lý cùng qua đó.

Trợ lý đã làm việc với Thẩm Khác được mấy năm, biết rõ bệnh của anh.

Người phụ trách biết bọn họ đang làm việc riêng còn cố ý dặn người trong thôn đừng tới làm phiền, còn anh ta thì nhân cơ hội đó về nhà chuẩn bị giết lợn bày tiệc cảm ơn Thẩm Khác.

Thẩm Khác và trợ lý còn chưa đi tới chuồng lợi đã suýt chút nữa ngất trước mùi cứt lợn hôi thối. Trợ lý đã chuẩn bị từ trước, rút ra hai cái khẩu trang, mỗi người đeo một cái.

Quyên tặng lợn, thực ra Thẩm Khác hoàn toàn không phải tự mình tới đây. Năm đấy Đường Vãn Vãn quyên góp là quyên góp trên mạng, cô không hề đặt chân tới thôn Nhị d** Tử.

Nhưng Thẩm Khác nghĩ, đợi lát nữa anh đứng trong bãi cứt lợn chụp một bức định vị gửi cho Đường Vãn Vãn, có lẽ cô sẽ cười như điên. Đường Vãn Vãn không phải người thù dai, cô mà đã vui, chuyện giả phá sản lừa cô có lẽ cũng sẽ cho qua.

Tâm trạng của Thẩm Khác vô cùng tốt, thậm chí anh còn thấy cứt lợn cũng không còn hôi lắm nữa rồi.

Đi đôi ủng mà trợ lý đã chuẩn bị cho, Thẩm Khác bước vào chuồng lợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!