Chương 21: (Vô Đề)

Thẩm Khác X

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Thẩm Khác khoác lên mình một bộ quần áo lịch sự, đầu tóc chải mượt vuốt thẳng, tay xách một rổ cà ra to bước ra từ trong thang máy.

Nếu nhìn kĩ thì có thể nhìn ra, cúc và cà vạt trên quần áo của anh, giày da… hoàn toàn giống hệt standee của mình.

Chớp mắt có khi còn nhầm là standee biết đi.

Cái anh cần chính là tạo ra được hiệu quả thế này.

Nếu như Đường Vãn Vãn đã si mê standee của anh, không bằng anh nguyên hình nguyên dạng bước tới. Nếu như Đường Vãn Vãn dám miệng nói một đằng tâm làm một nẻo, thì anh sẽ dẫn cô đi nhà ma.

Thẩm Khác đứng trước cửa 601, người đầu tiên anh nhìn thấy là bà nội Thẩm, người thứ hai nhìn thấy là standee đằng sau lưng bà.

Anh nhếch môi, hoàn toàn không cảm thấy không khí kì quái trong phòng.

"Bà nội, sao bà lại tới đây ạ?" Thẩm Khác trực tiếp đi tới phòng bếp, đặt cà ra lên kệ rửa: "Bà ở lại đây ăn cơm tối ạ?"

Đường Vãn Vãn đứng quay lưng vào anh mà rửa nho.

Thẩm Khác thò tới, tóm một quả nho bỏ vào miệng, thấy Đường Vãn Vãn không để ý tới mình, anh ta rửa tay dưới vòi nước, cố ý không lau tay, nhây lầy mà vẩy nước vào mặt cô.

Đường Vãn Vãn tựa như một cục sắt, không thèm ngước mắt, vẫn cúi đầu như trước, rửa từng quả từng quả nho.

Phòng bếp quay về hướng tây, lúc hoàng hôn, ánh nắng màu vàng in lên trên tấm thủy tinh một màu vàng kim.

Đường Vãn Vãn cụp mắt, lông mi bị nhuộm thành một màu vàng kim, có chút xinh xắn.

Thẩm Khác nhìn đến mức ngứa ngáy, lại vẩy nước vào mặt cô, từng giọt nước tròn tròn trượt theo lông mày rơi trên lông mi, Đường Vãn Vãn vẫn không động đậy như cũ.

"Đường Vãn Vãn, dám làm dám chịu." Thẩm Khác kéo kéo cà vạt, trong lòng chới với.

Cô khác thường như vậy, còn chẳng thèm nhìn anh một cái, là đang xấu hổ nhỉ. Dù sao thì "gái ngốc trên xe buýt*" nằm ở trên hotsearch lâu như vậy.

(*raw: : chỉ phim J*V, cảnh 18+ diễn ra trên xe buýt với nhân vật chính là một cô học sinh.)

"Thẩm Khác." Bà nội Thẩm vẫy tay với anh, liếc anh một cái.

Thẩm Khác trả lời một tiếng, vờn lên đầu Đường Vãn Vãn một cái, bước ra khỏi phòng bếp.

"Sao cháu lại lừa Vãn Vãn?" Bà nội Thẩm nhỏ tiếng nói: "Con bé đang giận cháu đấy."

"Cháu lừa cô ấy cái gì chứ?"

"Phá sản đấy."

"…" Thẩm Khác quay đầu nhìn Đường Vãn Vãn, gãi gãi cằm: "Bà nói cho cô ấy rồi à?"

Bà nội Thẩm giơ tay vỗ lên lưng anh một cái: "Nào có ai tự trù nhà mình phá sản chứ."

"Cháu đùa cô ấy thôi mà." Thẩm Khác dựa vào ghế sô pha, trong lòng tuy có chút bồn chồn, nhưng trên mặt vẫn cười đùa cợt nhả, bộ dáng chẳng thèm quan tâm.

Ban đầu giả nghèo thì vui đấy, chơi đến bây giờ anh đã ngán từ lâu rồi, hơn nữa còn ngăn cản anh tỏ vẻ đẹp trai một cách nghiêm trọng (giả dối vl), ví dụ như hôm nay A Tân nói cậu ta định theo đuổi một cô gái, định đưa cô ấy đi chơi cano. A Tân nói, theo đuổi con gái là phải dùng sức đập tiền, tình yêu đầy mùi đồng là thơm nhất, chẳng có cô nào là không thích cả.

Đường Vãn Vãn có chút… hâm mộ kẻ nghèo (?) có lẽ chẳng thích tình yêu toàn mùi đồng là mấy, nhưng cô ngốc như cô lại thích chơi đùa với xe máy, xe kéo, xe xúc. Mấy ngày nay Thẩm Khác đã âm thầm nghĩ tới, nếu mua cho Đường Vãn Vãn một con xe xúc Lamborghini để cô tháo ráp chơi, cô có vui đến phát điên không nhỉ.

Vậy là lòi ra vấn đề rồi đây, mỗi một chiếc máy xúc của Lamborghini xuất xưởng còn đắt hơn siêu xe nhiều, nếu như anh tùy tiện mua một con tới, Đường Vãn Vãn nào tin? Dù sao thì hiện tại anh đang phá sản, nghèo đến mức nhặt rác mà ăn mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!